::, --
Hôm nay nắng trời rạng rỡ, gió nhè nhẹ thổi, làm cho tinh thần sảng khoái, là một ngày đẹp trời. Đi ở trong sân trường, trên mỗi một bảng quảng cáo đều nhìn thấy tấm áp phích buổi hòa nhạc của Yen, rất nhiều người trong phòng ăn đang xúm lại xem, đây là tấm áp phích lớn nhất sáng nay Tư Khiết dán lên, vị trí dễ thấy, (nàng trên hình xinh đẹp điềm tĩnh, đang cầm chiếc vĩ cầm yêu quý của nàng, ánh mắt lạnh lùng và kiên định, giống như đang suy tư cái gì), có một vài người hào hứng như là người hâm mộ, giọng nói và nét mặt lộ vẻ kích động, nói là tối nay phải đi giành chỗ thật sớm, có một vài người thì đang cầm điện thoại di động gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại thông báo cho bạn, đột nhiên nghe thấy một người đàn ông lớn tiếng la hét: "Nếu như cô ấy là bạn gái tôi thì tôi bằng lòng tổn thọ." Ngay tức thì mọi người ở đây đều cười ngã ngửa, tôi đứng ở đằng xa cũng nhịn không được mà bật cười, Mạn Văn khen anh bạn này thật là thẳng thắn, trêu ghẹo nếu không phải là tôi và Yen đang yêu nhau, nàng ấy sẽ ủng hộ anh bạn kia mạnh dạn theo đuổi Yen, tôi tức giận trừng nàng một cái, nhón chân lên, cánh tay siết chặt cổ nàng để mà "trút giận".
Bốn giờ chiều sắp xếp cho khách mời diễn tập, lúc tôi với Thiên Hi làm quen sân khấu xong trở lại phòng trang điểm, mẹ với chị Yen đã đến, đang hăng say trò chuyện với tụi Mạn Văn, Thiên Hi phấn khởi reo lên, rất là tự nhiên chạy lên trước ôm họ, tôi đứng im tại chỗ, chẳng biết đặt tay vào đâu, liền nắm chặt vạt áo hai bên. Dì vừa nhìn thấy tôi còn nói tôi gầy, trách tôi không ăn uống đầy đủ, tôi cười hì hì nhìn dì ấy, thật ra thì trong lòng rất cảm động dì ấy vẫn quan tâm tôi như vậy, hai năm nay thường xuyên đến nhà bọn họ, ở chung với nhau càng lâu, cảm tình càng sâu, sau khi chú dì biết quan hệ của hai đứa, bọn họ không có cư xử kì lạ gì với chúng tôi, trái lại khi tôi đối diện với họ thì sẽ mất tự nhiên, trong lòng rất muốn trở lại như trước kia, nhưng cảm giác mãi không thể cất ra bước chân, không dám lại gần họ nữa.
"Hạ Mạt, đã lâu không gặp!" Chị Yen dí dỏm nháy mắt một cái với tôi, lần này chị ấy trở về, kiểu tóc thay đổi, nhìn trẻ trung xinh đẹp hơn, không hề giống một người đã đi làm mấy năm chút nào, hơn nữa càng nhìn càng giống Yen, ánh mắt của tôi dừng lại ở trên gương mặt của chị.
"Chị Ngữ Mộng, đã lâu không gặp! Hôm nay chị thật xinh đẹp." Không biết tại sao, chị ấy có thể cho tôi một loại cảm giác thân thiết, rất đặc biệt, lần trước gặp mặt liền có cảm giác này, lần này càng làm cho người ta cảm thấy thân thiết hơn, có lẽ chị ấy là chị ruột của Yen, cũng có thể là nguyên nhân khác, trong đầu không nghĩ nhiều nữa, chào hỏi với chị ấy một cách ngọt ngào, vẫn không quên tìm thời cơ nịnh nọt, lối ăn mặc của chị ấy hôm nay quả thực rất đẹp, trang phục tao nhã phối với đồ trang sức tuyệt đẹp làm toát lên vẻ nhã nhặn.
"Thật à? Cảm ơn em! Vừa nãy Văn Văn cũng khen chị ăn mặc rất xinh." Chị rất vui vẻ, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi.
"Các cậu có cảm thấy, đôi mắt và chiếc mũi của chị Ngữ Mộng trông gần giống y hệt Yen không?" Tiểu Đằng đột nhiên ngạc nhiên hỏi, chúng tôi đồng thời nhìn hai chị em nàng, tỉ mỉ quan sát, sau đó nhất trí gật đầu đồng ý.
"Tớ cũng sắp bị ánh mắt của mấy cậu thiêu chết rồi, chúng tớ vốn dĩ là chị em ruột, dĩ nhiên rất giống nhau." Yen bị chúng tôi nhìn chòng chọc đến mức mặt đỏ lên. Bỗng điện thoại của dì reo lên, dì ngạc nhiên mừng rỡ nhìn tôi, nói là mẹ tôi gọi cho dì, sau đó lập tức nhận nghe điện thoại, tôi và Yen đưa mắt nhìn nhau, lo lắng và nghi hoặc nhìn dì.
"Mạt Mạt, mẹ cháu đến nhà cô cháu, tối nay hai người họ sẽ tới xem buổi hòa nhạc của Tiểu Bảo, chao ôi! Mẹ cháu thật là quá có tâm, còn đặc biệt đến đây." Dì cúp điện thoại xong hưng phấn nói với tôi.
"Dạ? Mẹ tới tại sao không gọi điện thoại nói trước cho cháu?" Tôi ngơ ra, Trần chủ nhiệm này không ngờ lại lần đầu tiên tạo niềm vui bất ngờ, mà còn không phải cho tôi, Yen ở một bên cười vô cùng vui vẻ.
"Cháu còn nói à, dì ấy gọi điện cho cháu cháu không có nghe. Có điều cha cháu đi công tác rồi, không thì đi cùng thật tốt biết bao ha!" Dì nói tiếp. Tôi lập tức mở túi ra, mới nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, hôm nay bận rộn không có thời gian xem điện thoại. Biết được mẹ cũng tới, trong lòng khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu, trước đó tôi có đề cập tới buổi hòa nhạc của Yen, nhưng không phải là cuối tuần, mẹ nói không đi được, không ngờ mẹ lại điều chỉnh thời gian sang đây, thầm nghĩ mẹ thích Yen như thế, buổi biểu diễn tốt nghiệp quan trọng như vậy mẹ nhất định sẽ đến tham gia, giống như chú dì vậy.
Cả ngày tâm trạng thật tốt, vừa làm giúp Yen vừa khẽ hát, khi nàng và tôi chạm mặt nhau sẽ cười thật vui. Chập tối, tôi phụ trách đến phòng ăn mua cơm hộp, chị đi cùng với tôi, ở trên đường chị khoác tay tôi và nói chuyện phiếm với tôi một cách tự nhiên, phần lớn đều là hỏi về chuyện của tôi, tôi thành thật trả lời, còn thật thà nói ra hết những "thói xấu" trong cuộc sống hàng ngày của mình mà không để lại chút gì, chị nghe xong cười khanh khách, nói chị đã sớm biết những điều này về tôi, Yen thường hay nói về tôi với chị, nói tôi là quỷ nhát gan, còn nói tôi là giấm tinh, cái mặt già này của tôi không chịu nổi, trong nháy mắt đỏ bừng, chị cười đắc chí.
"Chị biết Bảo Nhi tại sao lại yêu em rồi." Chị đột nhiên đứng lại nói vậy.
"Dạ?" Tôi lúng túng nhìn chị.
"Ha ha! Đi thôi!" Chị không nói tiếp nữa, kéo tôi tiếp tục đi về phía trước, tôi mặt mày ủ dột đi theo.
Bảy giờ tối, trong phòng trang điểm bắt đầu khẩn trương, các chị em giúp Yen mặc chiếc váy dạ hội mà chị nàng đưa cho, váy rất khít người, mặc vào không đơn giản, mọi người đều cùng nhau cẩn thận giúp nàng mặc. Tối nay Thiên Hi trang điểm cho nàng rất sắc nét, làm bật lên ngũ quan xinh xắn của nàng, nàng trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, phấn mắt màu xanh lam có đánh nhũ mắt kim tuyến, kết hợp với lông mi dài và dày, ánh mắt trông có hồn hơn, tóc mái chải lên, trên trán đính lên hạt kim cương trang sức nho nhỏ, hình dáng là một con bướm nhỏ đơn giản, hai bên tóc mai chải cố định ra sau tai, giữ lại mái tóc thật dài xõa xuống vai, khuôn mặt gầy trắng bóc, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, nhìn một cách tỉ mỉ liền ngẩn cả người.
"Này! Mạt Nhi, đừng có ngớ người ra đó nữa, mau giúp tớ kéo căng chỗ này." Mạn Văn gọi lại hồn của tôi, tôi vội vàng giúp nàng kéo một góc váy.
"Mạt Nhi, cậu với Tư Khiết dẫn mẹ và chị tớ đi tìm chỗ ngồi trước đi, lát nữa cha và anh tớ, cả mẹ cậu với cô cậu cũng sắp qua đây rồi, có rất nhiều thân hữu phải nhờ cậu tiếp đãi đấy, nơi này có Mạn Văn là được rồi." Yen nghiêng đầu nói với tôi.
"Được! Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi bảo đảm tiếp đãi chu đáo." Tôi nghịch ngợm đứng thẳng làm một động tác tay chào ở trước mặt nàng, Tư Khiết cũng bắt chước theo, mọi người đều bị chọc cười. Dì cùng chị, Tư Khiết ra cửa, tôi đi theo tiện tay đóng cửa lại, lúc đóng cửa muốn nhìn lén nàng thêm một xíu, mà lúc này nàng cũng nhìn về phía tôi, tinh nghịch chu môi tặng cho tôi một nụ hôn từ xa, tôi cười hì hì hôn đáp lại nàng.
"Ôi mẹ ơi! Thiệt không chịu nổi! ! Muốn chết! ! !" Mạn Văn trông thấy hai đứa như vậy, lập tức trợn ngược mắt lên, sau đó rất không khách khí dùng chân đạp đóng lại cửa.