*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy thế, anh vội vàng hét lớn: “Cẩn thận!”
Nói rồi liền vội vàng ôm chầm Lâm Kiều Hân vào ngực!
“Á!”
Cô kinh hãi hô lên một tiếng!
Người nhà họ Lâm khiếp đảm!
Uỳnh!
Giây tiếp theo, những hạt màu đen kia nổ tung.
Cả không gian bị sương mù che khuất!
“Á!”
Người nhà họ Lâm hoảng loạn gào thét!
Cả phòng khách đều trở nên hỗn loạn!
Tần Minh Nguyệt lạnh giọng ra lệnh: “Nổ súng!”
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếp đó, tiếng súng bỗng nhiên vang lên!
“Á!”
Tiếng kêu gào thảm thiết lại vang vọng!
Trương Minh Vũ chau mày, ôm chặt Lâm Kiều Hân!
Mười mấy tiếng súng nổ liên tiếp vang lên!
Mãi lâu sau, bên trong phòng khách mới dần yên tĩnh lại.
Thế nhưng sương mù vẫn lan tràn khắp nơi.
Khụ khụ!
Đám người thi nhau ho khan.
Có người mở toang cửa sổ, có người cuống quýt mở rộng cửa lớn.
Một lúc lâu sau, sương mù mới chậm rãi tản ra. Bấy giờ mọi người mới lại nhìn thấy rõ ràng.
Bọn họ bàng hoàng phát hiện trên mặt đất có hai xác chết!
Tần Minh Nguyệt nghiến răng, cả giận nói: “Chết tiệt, lại để bọn chúng chạy thoát!”
Nhưng cũng may còn hai người bị bắn trúng.
Người nhà họ Lâm ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
Sao mọi chuyện cứ như một trò đùa…
Lâm Kiều Hân giãy giụa rời khỏi lồng ngực của anh, sẵng giọng nói: “Sao anh… vẫn chưa chịu buông tôi ra?”
Trương Minh Vũ giật nảy mình, bất chợt phản ứng lại.
“À… phải rồi!”
Anh xấu hổ cười một tiếng rồi mới chậm rãi buông tay.
Cô cúi xuống chỉnh lại đầu tóc, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ bối rối.
Mặt cô bỗng đỏ bừng.
Khiến anh nhìn đến ngây ngốc.
Bộ dạng thẹn thùng này của cô thật sự rất đẹp…
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt ngây dại của anh.
Trong lòng lại càng xấu hổ!
Lâm Kiều Hân thấp giọng mắng một câu: “Anh nhìn cái gì đấy!”
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười: “Nhìn cô đấy”.
Hả?
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trương Minh Vũ…
Anh vô thức che miệng lại, vẻ mặt ngượng ngập.
Nói cái gì vậy…
Cô mím môi lại, cúi đầu