Chân mày Trương Minh Vũ nhướng lên.
Huấn luyện thật đấy à?
Anh không tần ngần nữa, bước thẳng tới cổng biệt thự.
Một vệ sĩ đi tới, lạnh lùng hỏi: "Mấy người là ai?"
Trương Minh Vũ cười nhẹ: "Vương Hạo bảo bọn tôi tới đây".
Vệ sĩ ngẩn người.
Anh ta lập tức mở cổng.
Trương Minh Vũ dẫn mọi người vào trong.
Vệ sĩ nói với giọng lạnh nhạt: "Cậu Vương đã dặn trước chúng tôi, báo rằng sau khi vào trong mọi người hãy tự chọn chỗ".
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Ừm, làm phiền".
Sau khi đóng cổng, tên vệ sĩ quay trở về đội ngũ.
Tiếng tập luyện lại vang lên ngay sau đó.
Giọng của ai cũng đều răm răm và vang vọng.
Trương Minh Vũ cười tươi rói.
Cũng được phết nhỉ!
Anh ngẩng đầu nhìn căn biệt thự ở đằng trước.
Trương Minh Vũ vui vẻ lên tiếng: "Bây giờ chúng ta qua đó thôi".
Dứt câu, anh dẫn đường cho bọn họ.
Mấy người trong nhà họ Lâm đều có vẻ mờ mịt.
Họ lặng lẽ quan sát trong ngạc nhiên.
Đôi mắt như sóng nước mùa thu của Lâm Kiều Hân cũng lộ vẻ khó hiểu.
Làm sao Trương Minh Vũ tìm được chỗ này?
Chẳng mấy chốc đám người đã đến dãy biệt thự.
Trương Minh Vũ điềm tĩnh liếc nhìn.
Giờ anh mới biết dãy biệt thự này đã bị bỏ hoang khá lâu.
Mấy căn đằng trước khá là sạch sẽ.
Chắc là mới được dọn dẹp.
Trong khi mấy căn nhà ở đằng sau thì vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn.
Thậm chí còn có khung cửa sổ bị vỡ kính.
Trương Minh Vũ cười nói: "Nào, tôi rất biết ơn vì mọi người đã tin tưởng tôi. Mọi người có thể chọn biệt thự để ở".
"Những người tới sau không cướp được đâu".
Mọi người nghe vậy đều trở nên hào hứng.
Ai mà muốn ở tại mấy căn nhà tan hoang kia chứ!
Nhưng mà... Trương Minh Vũ tự tin thế sao?
Mấy người Lâm Quốc Long sẽ đến ư?
Dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không muốn bận tâm đến vấn đề đó.
An toàn mới là quan trọng nhất!
Mọi người bắt đầu chọn nơi ở.
Biệt thự ở đây không nhiều nên đám người đành chen chúc trong một tòa nhà.
May là đủ phòng cho họ ở.
Tuy nhiên, mọi người đều nhất trí nhường biệt thự đầu tiên cho Trương Minh Vũ.
Không bao lâu sau, bọn họ đều rời đi.
Mấy căn biệt thự trông sạch sẽ đã bị chiếm cả rồi.