*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, sau đó anh ngồi thẳng dậy.
Anh biết Hạ Hâm Điềm về rồi.
Các chị về cả rồi.
Họ đều phải hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.
Một lúc sau, một tia kiên định hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Ai cũng cố gắng thì mình cũng phải ra sức phấn đấu thôi!
Tổ 12 Thần Ẩn còn tám người.
Phía Âu Dương Triết tạm thời chưa có động thái gì.
Đây là chuyện tốt đối với Trương Minh Vũ.
Ít nhất anh sẽ có thời gian để phát triển bản thân!
Trương Minh Vũ xuống giường đi vệ sinh cá nhân.
Hây! Hây! Hây! Hây!
Tiếng hô đầy khí thế vẫn vọng lại từ bên ngoài.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Có những người này ở đây, anh không cần phải bận tâm đến người của nhà họ Lâm nữa.
Việc của anh bây giờ chỉ là tập trung vào việc phát triển năng lực thôi!
Chốc lát sau, Trương Minh Vũ đi tới phòng khách.
Lâm Kiều Hân đang bận rộn trong nhà bếp.
Trương Minh Vũ khẽ cười.
Không lâu sau đó, Lâm Kiều Hân mang cơm và thức ăn ra.
Trông quần áo cô hơi... lộn xộn.
Trương Minh Vũ ngán ngẩm lắc đầu.
Qua một lúc, hai người bắt đầu ăn sáng.
Mặc dù hơi khó nuốt trôi nhưng so với lần trước thì đã khá hơn trông thấy.
Trương Minh Vũ ăn no bụng.
Nhưng Lâm Kiều Hân lại ngồi một chỗ với khuôn mặt chán nản, buồn bã.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao thế?"
Lâm Kiều Hân thở dài một tiếng rồi đáp: "Sao nấu mấy lần rồi mà vẫn không ngon thế nhỉ..."
Dáng vẻ này của cô trông đáng yêu thật.
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Nấu cơm nhìn thì đơn giản nhưng thật ra rất phức tạp, đừng vội, cứ từ từ học".
"Lần này tốt hơn lần trước nhiều rồi đấy".
Anh cũng phải động viên cô chứ.
Đôi mắt Lâm Kiều Hân sáng ngời.
Tốt hơn thật ư?
Thật lâu sau, vẻ kiên định hiện lên trong mắt cô.
Sau khi trò chuyện mấy câu, Trương Minh Vũ đứng dậy rời đi.
Nguy hiểm vẫn còn đó, tạm thời anh chưa muốn để người nhà họ Lâm rời khỏi đây.
Kể cả Lâm Kiều Hân.
Rất nhanh, Trương Minh Vũ đi tới cửa khu biệt thự.
Một chiếc Mercedes màu đen đậu trước mặt anh.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi, lên xe.
Long Tam lái xe chạy băng băng trên đường.
Anh vui vẻ hỏi: "Bên này không cần lo nữa sao?"
Long Tam trầm giọng đáp: "Không phải, là chỗ cậu làm tôi lo hơn".
Hở?