Không ổn chút nào!
Chọc vào tổ kiến lửa rồi…
Hàn Thất Thất nghiến răng ken két gào lên: “Anh đứng lại cho tôi!”
Lòng anh tức thì trở nên căng thẳng.
Xong đời rồi.
Chơi dại rồi…
Anh không dám do dự, lập tức đẩy cửa lao thẳng ra ngoài!
Thấy thế, cô ta nổi giận đùng đùng đuổi theo, vừa đi vừa hô hoán: “Đứng lại! Anh nói rõ ràng cho tôi nghe!”
“Anh còn cân với chả nhắc hả?”
Trương Minh Vũ nhanh chân chạy vào trong thang máy.
Đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thoáng chốc, thang máy đã đi xuống.
Anh vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gào thét đầy giận dữ của Hàn Thất Thất.
Anh bất lực lắc đầu.
Nếu biết cô ta sẽ giận như vậy, anh đã không thèm chọc vào rồi…
Giữa trưa, đúng lúc anh đang đói bụng.
Chẳng mấy chốc anh đã đi ra sảnh lớn.
Các nhân viên đều đi ăn cơm trưa, trong sảnh yên tĩnh lạ thường.
Bỗng có một bóng người xuất hiện.
Anh khẽ nhíu mày.
Ngoài cổng công ty có một người đàn ông mặc đồ đen đang ung dung bước vào.
Đây là…
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác kinh hãi.
Người đàn ông kia thu lại ánh mắt, liếc nhìn xung quanh một lượt.
Rồi lại quay người đi ra.
Hả?
Anh cau mày.
Người này…
Đột nhiên sau lưng anh vang lên tiếng quát tháo: “Không được chạy! Nói rõ ràng cho tôi xem!”
Anh giật nảy mình.
Hàn Thất Thất mang theo lửa giận ngút trời bước ra khỏi thang máy.
Đuổi tới nơi rồi sao?
Anh trầm giọng nghiêm túc dặn dò: “Đừng làm loạn”.
Hả?
Cô ta đờ đẫn dừng bước.
Hiện giờ trong mắt anh đang tràn đầy vẻ nghiêm trọng.
Người vừa rồi… có gì đó rất kỳ lạ.
Mãi lâu sau, anh mới cất bước đi về phía cổng.
Tìm hiểu rõ ràng rồi lại tính tiếp!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất xẹt qua một tia ngơ ngác.
Cứ đi… như vậy sao?
Cô ta đang định đuổi theo!
Thì thấy Trương Minh Vũ quay đầu lại ra hiệu im lặng!
Cô ta không khỏi ngạc nhiên.
Chuyện này là thế nào?
Anh không dám chần chừ lập tức đi tới cổng.
Tìm kiếm xung quanh một lượt vẫn chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.