*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Trạch vội lùi ra sau, cũng giơ chân đỡ đòn!
Anh không khỏi kinh hãi!
Cánh tay của cô ta… dài vậy sao?
Anh lại dùng sức kéo cô ta lại gần!
Tung nắm đấm!
Tay phải vẫn đang tóm chặt cổ tay cô ta!
Tiểu Trạch hoảng hốt đỡ lấy!
Tuy nhiên, bởi cánh tay mất hết sức lực nên cô ta cũng chẳng thể làm gì.
Cô ta lại bị đánh ngã ra đất!
Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh hoàng!
Không phải đối thủ?
Trương Minh Vũ thừa thắng xông lên, ánh mắt lóe sáng!
Bỗng nhiên, Tiểu Trạch thò tay vào ngực.
Hả?
Anh lập tức trợn tròn mắt.
Một cảm giác sợ hãi không tên bất chợt xuất hiện!
Ngay sau đó, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Anh không chút do dự lao vọt sang bên cạnh tránh né!
Vèo!
Một luồng gió sượt qua mặt!
Uỳnh!
Anh ngã nhào ra đất.
Đến lúc giơ tay lên mặt sờ thử, anh mới giật mình phát hiện một vết máu!
Ám khí!
Trương Minh Vũ tỉnh ngộ!
Sự khủng bố nhất của Tiểu Trạch vẫn là ở ám khí!
Anh ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy cô ta đã chạy lên xe!
Không ổn!
Anh bò lồm cồm dậy, lao vọt tới chiếc ô tô!
Rầm!
Tiểu Trạch ngồi vào trong, gạt cần khởi động!
Anh kịp thời xông lên qua cửa sổ!
Nhanh tay tóm lấy cánh tay đang định bật hộp số!
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ bối rối!
Không kịp nữa rồi!
Trương Minh Vũ lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
Anh cũng rất bất ngờ vì mình đánh thắng được đối phương.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ ngợi lung tung.
Cần phải biết âm mưu của chúng là gì.
Tiểu Trạch cười lạnh lẩm bẩm: “Ý đồ? Ý đồ gì?”
Anh nhíu mày.
Mọi chuyện xảy ra hôm nay… đều rất kỳ lạ!
Không có âm mưu gì sao?
Anh vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lâm Kiều Hân.
Không gọi được?
Tiểu Trạch nở nụ cười châm chọc.
Anh lại gọi cho Long Tam.
Vẫn không gọi được!
Chuyện này…
Tiểu Trạch quay đầu sang, vẻ mặt cợt nhả.
Anh nghiến răng quát khẽ: “Nói mau, rốt cuộc các người đang giở trò gì?”
Cô ta tỏ vẻ bất đắc dĩ đáp: “Có làm gì đâu? Mày muốn tao nói gì giờ?”
Anh hít một hơi thật sâu!
Cô ta càng như vậy, anh lại càng sốt ruột!
Quan trọng nhất là… anh không liên lạc được cho ai cả!