Bên cạnh có một cái bàn!
Anh lập tức phấn khích hẳn lên.
Bên này có người, chứng tỏ Tiểu Trạch không lừa anh.
Rất có thể những người còn lại vẫn chưa về!
Trương Minh Vũ lợi dụng đủ mọi thứ đồ vật che chắn, lặng lẽ tới gần.
Thoắt cái đã chui tọt xuống gầm bàn.
Chiếc bàn được đặt cách mặt tường không xa. Nếu không cố ý tới gần xem thử sẽ không thể nào phát hiện ra được.
Anh dần lấy lại bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi.
Hồi lâu sau, bên trong nhà kho vẫn không hề có chút tiếng động gì.
Anh bất giác cảm thấy lo lắng.
Rốt cuộc có tới hay không?
Rừm rừm!
Bỗng nhiên, điện thoại của anh rung lên một cái.
Dọa anh giật nảy mình!
May mà… chỉ là rung nhẹ, hơn nữa anh cũng đang ở khá xa.
Anh lấy điện thoại ra xem thử.
Lúc này mới phát hiện chiếc điện thoại đang rung là của Tiểu Trạch.
Tin nhắn?
Anh mở ra xem thử.
Tên ghi chú là đại ca.
Nội dung: “Đã bắt được người, nếu không tóm được thì tha đi”.
Tròng mắt anh co rút lại!
Bắt được?
Vừa mới bắt Lâm Kiều Hân sao?
Cùng với lửa giận đang sôi sục, anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất có thể chứng minh Lâm Kiều Hân vẫn chưa bị làm sao!
Anh xem thử mấy tin nhắn trước đó, học theo giọng điệu của Tiểu Trạch trả lời tin nhắn kia.
“Đã rõ”.
Sau khi gửi tin nhắn đi, anh vội vàng đổi sang chế độ im lặng cho điện thoại.
Trong lòng vừa căng thẳng lại vừa kích động!
Đây cũng được coi là trong cái rủi có cái may!
Trương Minh Vũ không lo nghĩ nhiều nữa.
Chỉ một lòng chờ đợi.
Bên trong nhà kho vẫn không một tiếng động.
Từng giây từng phút trôi qua.
Không biết qua bao lâu sau, một tràng tiếng động cơ xe gào thét từ bên ngoài truyền tới!
Anh nhíu chặt chân mày.
Đến rồi sao?
Anh quay lưng lại thăm dò.
Bốn người kia hoảng loạn thu dọn mấy quân bài rồi mới đi ra mở cửa.
Có thêm ba người xuất hiện.
Người đi đầu là Lâm Kiều Hân!
Anh nắm chặt tay lại.
Nhưng lúc sau khi đã bình tĩnh hơn, anh bất ngờ phát hiện cô đi lại rất tự do.
Phù!
Anh thở phào một hơi.
Sau lưng cô chính là hai gã cầm đầu!