Hả?
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng hiểu ra, bèn chạy tới vịn thang bò lên trên.
Trương Minh Vũ theo sát phía sau cô.
Tốc độ của Lâm Kiều Hân không đến nỗi chậm, nhưng...
Trương Minh Vũ theo bên dưới, bồn chồn lo lắng lại chẳng thể làm được gì.
Lát sau, Lâm Kiều Hân đã trèo lên nấc thang cuối.
Nhưng tiếng bước chân cũng đã đến sát cửa.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, vươn tay đẩy mạnh một cái.
Tay anh tiếp xúc với bộ phận mềm mại nào đó.
Lâm Kiều Hân lập tức cứng cả người.
Nhưng cô chưa kịp phản ứng lại, Trương Minh Vũ đã đẩy cô lên trên.
Sau đó, anh nhanh chóng leo lên theo.
Hai người an toàn lên đến đỉnh.
Trương Minh Vũ nhìn quanh, bên cạnh có một viên gạch đè lên tấm bạt che mưa.
Trương Minh Vũ nhanh tay cầm gạch, ném vào trong nước.
Ùm!
Tiếng nước vang lên ào ào.
Trương Minh Vũ rụt người lại, nghiêng tai lắng nghe.
Rầm!
Cửa bị đẩy bật mở.
Có mấy người lục tục chạy ra.
Một gã nhìn quanh quất.
Không có ai!
Lại một gã lạnh lùng nói: "Vừa rồi nghe thấy có tiếng rơi xuống nước, chắc chắn bọn họ đã nhảy vào nước rồi".
"Đuổi theo!"
Ào ào!
Ngay sau đó, bọn họ nối nhau nhảy xuống nước.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút lại.
Anh vốn chỉ định làm nhiễu loạn tầm mắt bọn họ.
Nào ngờ...
Bọn người này thậm chí còn chẳng quan sát xung quanh xem có người hay không mà đã vội vã nhảy hết vào nước...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là ngu xuẩn hết chỗ nói!
Nhưng đối với hai người, đối thủ ngu xuẩn thế này lại là chuyện tốt.
Trương Minh Vũ thở phào một hơi.
Thế là thoát được rồi!
Anh quay đầu, cười bảo: "Đừng sợ, lúc này hẳn đã..."
Chưa nói hết câu, Trương Minh Vũ đã im bặt.
Lâm Kiều Hân đang ngồi trên nền, gương mặt đỏ bừng.
Anh còn có thể thấy, trong mắt cô thoáng lướt qua một tia tức giận.
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức ngây người ra.
Sao vậy nhỉ?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, lòng đang loạn cả lên rồi.
Vừa rồi...
Từ nhỏ tới giờ, chỗ đó chưa từng bị người khác chạm vào.