Thêm tổ 11 nữa là sao?
Hơn nữa... vì sao Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương đều chia ra mười hai tổ vậy?
Một giọng nói êm tai chợt cất lên: "Trương Minh Vũ, Trương Minh Vũ?"
Trương Minh Vũ giật mình.
Lâm Kiều Hân?
Anh nói lớn: "Tôi ở đây!"
Tiếng bước chân nhanh chóng lại gần.
Cửa bị mở ra.
Gương mặt sắc sảo của Lâm Kiều Hân xuất hiện trong tầm mắt anh.
Thấy Trương Minh Vũ, khóe môi cô hơi nhoẻn lên.
Nhưng ngay sau đó, cô lại thấy Tần Minh Nguyệt!
Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, ngờ vực hỏi: "Sao hai người... ở cùng một chỗ thế?"
Chân mày Tần Minh Nguyệt nhướng lên.
Ơ?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Câu này… sao nghe là lạ thế nhỉ?
Đã thế còn… chua lòm nữa chứ?
Một lúc lâu sau Trương Minh Vũ mới mỉm cười trả lời: "À... Chúng tôi đang nói về bọn Thần Ẩn ấy mà".
Lâm Kiều Hân chỉ gật đầu, không nói gì.
Cô nhẹ nhàng đi tới rồi yên lặng ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ.
Nét mặt anh đầy mờ mịt.
Biểu hiện của cô kì lạ quá!
Tần Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, môi cười tủm tỉm.
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ ho một tiếng rồi lúng túng hỏi: "Cái đó..."
"Người của Thần Ẩn vào nước ta dễ dàng vậy sao?"
Đôi mắt Lâm Kiều Hân chất đầy tâm sự.
Tần Minh Nguyệt hé môi trả lời: "Chúng vào đây với tư cách là doanh nhân, chúng tôi không có chứng cứ nên không có quyền nhúng tay".
Trương Minh Vũ cũng gật đầu.
Đây thật sự là một vấn đề nhức nhối.
Phải tìm cách giải quyết thôi!
Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Nhà họ Âu Dương và Thần Ẩn có dính dáng gì đó với nhau, đều có mười hai tổ".
"Tổ 12 của Thần Ẩn sắp bị anh tiêu diệt rồi".
"Còn tổ 12 của nhà họ Âu Dương thì chỉ còn lại mỗi mình Dạ Thập Nhị".
Sao cơ?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt.
Anh mất một lúc suy nghĩ mới hiểu ra tại sao.
Những người còn lại chắc chắn nằm trong đám vừa bị bắt.
Cơ mà anh cứ tưởng là không bắt được chứ?
Tần Minh Nguyệt như đọc được suy nghĩ của Trương Minh Vũ, cô ta cười nói: "Đừng lo, tôi nhất định sẽ giúp anh giải quyết mối bận tâm của anh".
"Lát nữa tôi sẽ bắt chúng vào tù vì tội xúi giục".
Đôi mắt Trương Minh Vũ sáng ngời.
Hàng lông mày rậm của Lâm Kiều Hân nhíu lại, cảm giác gượng gạo bỗng dâng lên trong lòng.
Cô khó chịu cực kỳ.
Trương Minh Vũ vui vẻ nói: "Cảm ơn nhiều nha!"
Tần Minh Nguyệt đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Một tia sáng lóe lên trong mắt, Tần Minh Nguyệt mỉm cười: "Với mối quan hệ giữa hai ta mà anh còn nói cảm ơn à".
Cô ta nói câu ấy rồi nở nụ cười bí hiểm.
Trương Minh Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên.
Tần Minh Nguyệt nói vậy là sao?
Nét mặt Lâm Kiều Hân đầy lạnh nhạt, cô chậm rãi nói: "Đúng thật, cô Tần đây đã cứu chúng tôi rất nhiều lần".