Lát sau, Trương Minh Vũ cố nặn ra nụ cười nói với cô: “Tôi không sao, cô mau ngủ đi”.
Lâm Kiều Hân dịu dàng hỏi: “Thế còn anh phải làm sao?”
Trong lời nói chứa đầy sự lo âu.
Cơ thể xinh đẹp kia cũng không ngừng tiến sát, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định!
Anh hơi nhíu mày.
Cô càng như vậy, anh càng thấy sai sai!
Cô… muốn làm gì?
Trương Minh Vũ cười nói: “Bây giờ tôi không sao hết, cô mau ngủ đi. Cô mà không chịu ngủ… có lẽ tôi sẽ có chuyện thật đấy”.
Không cần biết cô đang ấp ủ âm mưu gì.
Cứ nói rõ ràng hết đi!
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên một tia kinh ngạc.
Mãi lâu sau, cô mới ngờ vực hỏi: “Anh có ý gì?”
Anh nhếch miệng cười đáp: “Tôi là đàn ông, cô cứ như vậy tôi không kìm chế được đâu”.
Hả?
Cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Thẳng thắn vậy sao?
Cô vẫn giả vờ không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Kìm chế cái gì?”
Giả vờ hả?
Trương Minh Vũ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt lóe lên: “Là cái chuyện đó đấy”.
Cô tiếp tục truy hỏi: “Chuyện gì cơ?”
Đôi mắt xinh đẹp mở lớn!
Vẫn còn giả vờ nữa sao?
Anh nhếch miệng cười đáp: “Được, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cô biết”.
Nói rồi anh xoay mình một cái!
Hai tay chống xuống giường, cả người đè lên người cô!
Lâm Kiều Hân tức thì căng thẳng!
Sao lại bất ngờ như vậy?
Trong lòng cô không kìm được dâng lên cảm giác thất vọng tràn trề.
Cô không biết mình đang muốn chứng minh điều gì, cũng không biết làm như vậy có thể chứng minh được gì.
Nhưng cô chỉ muốn nhìn thấy cái cô muốn nhìn.
Anh nhướng mày, nở nụ cười xấu xa hỏi: “Bây giờ đã hiểu chưa?”
Cô nắm chặt hai tay lại: “Anh… anh làm gì thế hả? Tôi… không hiểu gì hết”.
Trong lòng cực kỳ thất vọng.
Gương mặt xinh đẹp nóng rực lên.
Anh ra vẻ lưu manh nói: “Vậy tôi sẽ làm cho cô hiểu”.
Dứt lời, anh chậm rãi đè xuống!
Trái tim đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Lâm Kiều Hân mím môi.
Cô đã hi vọng sẽ không gặp phải kết cục này.
Nhưng mà…
Trương Minh Vũ chậm rãi tiến tới.
Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài centimet!
Hơi thở nóng rực phả vào mặt đối phương!
Trong người cô như có một dòng điện điên cuồng chạy vọt, nội tâm lại xám xịt.
Cô cắn chặt răng lại.
Cô biết kết quả đã rõ ràng.
Haiz.
Cô lặng lẽ thở dài thườn thượt.
Cô giơ tay định đẩy anh ra.
Hai tay dùng sức!
Đột nhiên…
Tay đẩy vào khoảng không?
Cô giật nảy mình, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ mờ mịt.
Uỳnh!
Bên cạnh cô truyền tới tiếng va chạm nặng nề.
Cô nghiêng đầu nhìn sang.
Ngạc nhiên thấy anh… nằm xuống?
Hả?
Cô ngẩn người, vẻ mặt ngơ ngác.
Anh bật cười trêu chọc: “Bây giờ đã hiểu chưa?”
Cả người cô khẽ run lên!
Anh…