Anh đã vượt qua bài kiểm tra của tôi.
Sau này tôi sẽ cố gắng trợ giúp anh hết mình.
Còn về quan hệ vợ chồng… xem ý trời đi.
Dù sao… bây giờ tôi vẫn chưa thích anh.
Nhưng vừa nghĩ tới điều này, trong đầu cô lại vô thức nhớ lại cảm giác khác lạ vừa rồi khi bị anh đè ở dưới người.
Trước kia chỉ cần là đàn ông tới gần, cô đều cực kỳ bài xích.
Vậy mà giờ đây…
Thật sự không thích sao?
Đôi mắt xinh đẹp của cô lại hiện lên vẻ mờ mịt.
Bỏ đi.
Cuối cùng, cô từ bỏ việc suy nghĩ.
Nhưng khóe môi lại vô thức mỉm cười.
Cô khẽ nhắm mắt lại.
Dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc yên bình.
Còn Trương Minh Vũ lại bị giày vò.
Trằn trọc suốt đêm.
Anh cứ nhắm mắt lại là sau lưng lại truyền đến cảm giác mềm mại…
Đúng là tra tấn!
Không biết phải chịu đựng giày vò sau bao lâu, anh mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Anh đột nhiên cảm thấy có gì đó động đậy trước ngực mình.
Anh mơ màng mở mắt ra xem thử.
Hả…
Ngay sau đó, toàn thân anh lập tức cứng đờ.
Trước mặt anh.
Là gương mặt xinh đẹp như tạc tượng, làn da trắng mịn!
Cái miệng nhỏ hơi hé mở, mùi thơm mê người ập vào hơi thở!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Anh cúi đầu nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang nằm ngủ ngon lành trong lòng mình.
Chuyện này…
Anh sửng sốt.
Mới sáng sớm… đã gặp phải vấn đề khó nhằn thế này sao?
Dường như cô cảm giác được gì đó.
Trong lúc Trương Minh Vũ đang trợn tròn mắt há hốc mồm, mí mắt cô khẽ động đậy.
Hả?
Trái tim anh vô thức siết chặt.
Muốn cử động nhưng lại không rút được tay ra!
Lâm Kiều Hân mở choàng mắt.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Thời gian như ngừng lại.
Mãi lâu sau, cô mới giật mình trợn tròn mắt!
Chuyện này…
Cô vội vàng ngồi thẳng dậy!
Khiến anh lại càng căng thẳng tột độ!
May mà… anh chưa động đậy gì…
Cô nhíu chặt chân mày.