Cuối cùng, anh cũng không thể nói được lời nào.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Anh hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Lần này càng đừng mong được ngủ.
Liễu Thanh Duyệt dựa lưng vào đầu giường.
Đường cong cơ thể quyến rũ vô cùng hấp dẫn.
May mà anh đã nhắm mắt lại.
Không nhìn thấy, tâm không phiền!
Anh càng cố ngủ, lại càng tỉnh táo.
Haiz.
Anh thở dài thườn thượt.
Chẳng mấy chốc, tiếng nước chảy đã ngừng lại.
Anh lắc đầu bất lực.
Cái gì nên đến đều sẽ đến, không thể trốn tránh.
Nhưng anh đợi mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Hả?
Đáy mắt anh xẹt qua một tia nghi hoặc.
Liễu Thanh Duyệt lại nhướng mày.
Thoắt cái đã năm phút trôi qua.
Giọng nói ngượng ngập của Hàn Thất Thất vang lên: “Chị… có thể lấy một chiếc khăn tắm giúp tôi không?”
Khóe miệng anh không ngừng co rút.
Không có khăn tắm…
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt cất tiếng đáp: “Không rảnh, em trai tôi đang rảnh đấy, cô bảo nó giúp đi”.
Anh buồn bực trừng lớn hai mắt.
Còn Hàn Thất Thất lại nghiến răng nghiến lợi.
Mãi lâu sau, cô ta cũng đành phải cắn răng nói: “Trương Minh Vũ, anh lấy hộ tôi đi, tôi… không ra ngoài được”.
Anh hít mạnh một hơi, lấy can đảm đáp: “Ừ”.
Dứt lời, anh lập tức đứng dậy.
Nhanh chóng đi lấy một chiếc khăn tắm.
Liễu Thanh Duyệt khẽ hất cằm.
Anh đành phải tự đi tới trước cửa phòng tắm.
Cốc cốc.
Anh gõ nhẹ vài cái.
Cánh cửa bị kéo ra để lộ một khe hở nhỏ.
Một cánh tay trắng nõn nà thò ra ngoài, giật lấy khăn tắm nhanh như chớp.
Cạch!
Cửa phòng tắm bị đóng chặt.
Anh bèn quay người đi tới bên giường.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Liễu Thanh Duyệt.