"Ồ".
Y tá lạnh lùng đáp một tiếng rồi rời đi.
Mắt Âu Dương Triết lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trương Minh Vũ bĩu môi.
Ngồi cạnh Âu Dương Triết, trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu.
Âu Dương Triết lạnh lùng nói: "Cậu đến tìm Thanh Duyệt à?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Đúng rồi!
Anh ta theo đuổi Liễu Thanh Duyệt!
Trương Minh Vũ bình tĩnh đáp: "Ừ".
Nhưng trong lòng vô cùng nghi ngờ.
Âu Dương Triết và anh là kẻ địch.
Mà Âu Dương Triết không chỉ ám sát anh một lần.
Vậy mà lại đến tìm Liễu Thanh Duyệt sao?
Âu Dương Triết mỉm cười nói: "Thanh Duyệt đang làm việc, không gặp bất kỳ ai, cậu mất công đến rồi".
Trương Minh Vũ nhíu mày nói: "Nếu đã vậy, anh ngồi đây đợi cái gì?"
Âu Dương Triết thần bí mỉm cười:" Tôi đang đợi cô ấy tan ca".
Trương Minh Vũ lắc đầu.
Cũng truyền nước được một nửa rồi, Âu Dương Triết chắc đến lâu rồi.
Kiên nhẫn thật.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi cũng đợi cô ấy tan ca".
Âu Dương Triết nhíu mày nói: "Cậu muốn tranh với tôi?"
Trương Minh Vũ hung hăng liếc mắt.
Mối thù giữa bọn họ sâu như biển, vậy mà bây giờ Âu Dương Triết lại đối xử với anh như người bình thường.
Nhưng nhắc đến Liễu Thanh Duyệt liền lật mặt?
Rốt cuộc là lòng dạ thâm sâu hay là đa tình đây?
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, anh cười nói: "Vậy anh nói xem... cô ấy sẽ đi cùng tôi hay đi cùng anh đây?"
Nói xong, mắt anh thoáng hiện lên vẻ khiêu khích.
Âu Dương Triết cười khẩy: "Biết tại sao tôi không có bất kỳ địch ý gì với cậu không?"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ, hỏi: "Tại sao?"
Anh thực sự rất muốn biết.
Âu Dương Triết ngẩng đầu mỉm cười: "Vì trong mắt tôi, cậu không xứng làm kẻ địch của tôi".
Chỉ một câu nói đơn giản.
Sắc mặt chẳng hề thay đổi, vẫn là vẻ kiêu ngạo trời sinh kia.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Đúng là tự rước nhục vào thân, hỏi cái này làm gì không biết...
Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Được, anh giỏi, tôi cũng chẳng hỏi anh cái này".
Bây giờ khoảng cách giữa anh và Âu Dương Triết thực sự khá lớn.
Âu Dương Triết cười nói: "Cậu nói xem... mình xứng để tranh với tôi sao?"
"Tôi dám đến đây, trong tay tôi đương nhiên có thứ Thanh Duyệt muốn, cái này... cậu cũng không hiểu sao?"
Thứ Liễu Thanh Duyệt muốn?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi ngờ.
Nhưng anh nhanh chóng thu vẻ mặt đó lại.
Không hề hào hứng.
Chỉ là vấn đề đơn giản, cần gì phải nói ra?
Tôi biết tôi còn hỏi anh chắc?
Trương Minh Vũ hung hăng liếc mắt.
Âu Dương Triết xua tay, lạnh lùng nói: "Người anh em, cậu có thể đi được rồi đó, đừng ở đây lãng phí thời gian".
Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Ái ôi, đừng có giục nữa, nếu như tôi muốn đi tôi đã đi lâu rồi".
Âu Dương Triết nhíu mày hỏi: "Vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?"
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi nói: "Còn lằng nhằng nữa, tôi sẽ khiến cả đời này anh không hẹn nổi Liễu Thanh Duyệt đâu".
Nói xong anh còn hung hăng liếc mắt.
Âu Dương Triết cười nói: "Dựa vào cậu mà cũng muốn uy hiếp tôi sao, cậu nghĩ cô ấy sẽ nghe lời cậu sao?"
Trương Minh Vũ đắc ý nói: "Dù sao cũng nghe lời tôi hơn anh".