Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Nhưng trong lòng càng cảm thấy bất lực hơn.
Âu Dương Triết có thực lực rất kinh khủng.
Nhưng vừa nhắc đến Liễu Thanh Duyệt, sao anh ta cứ như trẻ con vậy.
Bị gì vậy....
Liễu Thanh Duyệt lấy hai bình thuốc.
Sau đó vẫn nhìn thẳng.
Âu Dương Triết nhướng mày, chế giễu: "Cậu nói đi".
Trương Minh Vũ bĩu môi.
Nói thì nói.
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Chị tư".
Mắt Âu Dương Triết sáng lên, vẻ chế giễu ngày càng đậm hơn.
Thật sự nghĩ đây là tiệm thuốc bình thường sao?
Tuy nhiên Âu Dương Triết nhanh chóng trợn tròn mắt.
Trương Minh Vũ vừa dứt lời, Liễu Thanh Duyệt lập tức dừng bước!
Cô ấy ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng!
Liễu Thanh Duyệt kích động nói: "Em trai thối! Sao em lại đến đây?"
Nói xong, cô ấy liền bước nhanh qua!
Hả?
Âu Dương Triết nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén!
Chuyện này...
Sao có thể?
Trương Minh Vũ đắc ý nhìn anh, tiến lên.
Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng tóm lấy hai vai Trương Minh Vũ, quở mắng: "Em đến sao không bảo chị một câu?"
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Vừa hay chỗ em không bận, sợ làm phiền chị nên không dám nói với chị".
Liễu Thanh Duyệt liếc mắt nói: "Em là quan trọng nhất, em không làm phiền chị được đâu, biết chưa?"
"Lần sau đến thì bảo thẳng chị, bận đến mấy vẫn có thời gian để tiếp em".
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, cảm thấy kích động.
Sắc mặt Âu Dương Triết đen sì!
Một lúc sau, Âu Dương Triết mới lạnh lùng nói: "Thanh Duyệt, chẳng phải em bảo trong thời gian làm việc, không ai được phép làm phiền em sao?"
Trong lời nói mang theo chút phẫn nộ!
Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi đang bảo mấy người như anh, cậu ấy không phải người".
Hả?
Âu Dương Triết nhíu mày.
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi ngờ.
Không phải người?
Liễu Thanh Duyệt mỉm cười đáp: "Cậu ấy là bảo bối của tôi!"
Á...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật!
Mặc dù rất...
Nhưng buồn nôn quá!
Liễu Thanh Duyệt chẳng hề để ý, ánh mắt vẫn tràn ngập sự vui mừng.
Âu Dương Triết cuộn chặt nắm đấm.
Trong mắt bùng lên lửa giận!
Anh ta mà không bằng người khác sao!
Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Anh Âu Dương, xem ra anh thua cược rồi".
Âu Dương Triết híp mắt, lạnh lùng nói: "Chúng ta đặt cược sau khi cô ấy tan can cơ mà".