Chuyện này...
Trần Băng Băng nhìn anh từ trên xuống dưới.
Nhưng... chẳng thấy Trương Minh Vũ có điểm gì hơn người.
Trần Băng Băng cười nói: "Thanh Duyệt, cậu đừng đùa tớ, chỉ cần cậu muốn, trên đời này có người đàn ông nào không muốn có được cậu chứ?"
Trương Minh Vũ cũng phải đồng ý với cô ấy.
Liễu Thanh Duyệt cười đáp: "Ai đùa với cậu ấy, tất cả đàn ông trên đời đều được, riêng cậu ấy... là không được".
Nói xong trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập vẻ cưng chiều!
Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O.
Lời này có hơi... buồn nôn...
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt.
Sau khi phản ứng lại, ánh mắt của ai cũng tóe lửa!
Thằng nhóc này có gì tốt chứ?
Trần Băng Băng càng kinh ngạc hơn!
Thanh Duyệt.... đang đùa sao?
Ngoài ra, cô ấy thực sự không ngờ được có lý do gì để giải thích nữa...
Đúng, nhất định là bị lừa!
Mắt Trần Băng Băng lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Trương Minh Vũ không chú ý.
Trần Băng Băng nhiệt tình mỉm cười: "Được rồi, khó khăn lắm cậu mới đến một chuyến, hôm nay tớ nhất định phải mời cậu một bữa!"
"Đi với tớ đi".
Nói xong họ liền tiến lên.
Ba người đi vào vị trí trong góc nhà hàng.
Tầm nhìn của tất cả mọi người nhắm chặt vào Liễu Thanh Duyệt.
Thỉnh thoảng còn có người hung hăng nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng đi đến vị trí đối diện.
Trần Băng Băng khách khí mỉm cười: "Không cần gọi món đâu, để tớ sắp xếp".
Liễu Thanh Duyệt xua tay mỉm cười: "Đi đi".
Trần Băng Băng quay người rời đi, nhưng mắt lại lóe sáng.
Trương Minh Vũ không phát hiện ra, anh nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị có bạn ở Tĩnh Châu sao?"
Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Em nói vậy là có ý gì? Chị tư không thể có bạn sao?"
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Ái ôi, ý em là chị mới đến Tĩnh Châu, sao đã có bạn rồi".
Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí: "Em trai thối, em có thể kết giao với cô gái này cũng được, nhà cô ấy không đơn giản đâu!"
Không đơn giản sao?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.
Có thể khiến Liễu Thanh Duyệt bảo không đơn giản...
Liễu Thanh Duyệt tiếp tục mỉm cười: "Nhà cô ấy ở thủ đô, bởi vì có chuyện nên mới đến Tĩnh Châu".
"Dù sao để cô ấy đối xử tốt với em cũng có lợi".
Đối xử tốt với mình...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Lời Liễu Thanh Duyệt nói... khó hiểu quá!
Món ăn nhanh chóng được bưng lên.
Hai người bắt đầu ăn, luôn mồm khen ngợi món ăn ở đây.
Nhưng Trương Minh Vũ không nhận ra.
Trần Băng Băng đang đứng trong góc mỉm cười đắc ý.
Thằng nhãi, dám lừa bạn thân bà à?
Muốn chết sao?
Nghĩ đến đây, mắt cô ấy liền lóe sáng!
Sau đó cô ấy liền quay người rời đi.
Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt không phát hiện ra, vẫn lặng lẽ ăn.
Ánh mắt của mọi người dần tập trung lên người bọn họ.
Khách ở cửa nhà hàng chỉ vào chứ không ra!
Trương Minh Vũ ăn no rồi.
Họ ngẩng đầu, phát hiện ra nơi đây có rất nhiều người...
Mẹ kiếp!
Kinh khủng như vậy sao?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, mắt lóe lên vẻ hoang mang.
Liễu Thanh Duyệt đắc ý, cô ấy cười nói: "Em trai thối, nhìn thấy chưa, chị tư của em có sức hút lắm đấy".
Nói xong, Liễu Thanh Duyệt liền quay ra nhướng mày với Trương Minh Vũ.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.