Tiếng thang máy vang lên.
Anh bị dọa sợ hết hồn, cả người khẽ run lên.
Không hiểu sao… anh cảm thấy rất căng thẳng!
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cánh tay đã bị cô ấy ôm chặt lấy!
Hả?
Anh đứng sững người.
Liễu Thanh Duyệt không chút do dự kéo anh xông thẳng vào phòng ngủ!
Vãi chưởng!
Anh bị làm cho choáng váng!
Con mẹ nó… trò đùa quái quỷ gì vậy?
Anh vội vàng hét lên: “Chị tư… chị tư…”
Cực kỳ sợ sệt!
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt tràn đầy hưng phấn, không thèm để ý tới lời anh nói!
Uỳnh!
Cửa phòng nhanh chóng bị khóa chặt.
Anh bị Liễu Thanh Duyệt lôi xềnh xệch lên giường!
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Miệng há hốc không khép lại được!
Một cuộc lôi kéo bắt đầu.
Trương Minh Vũ bị đẩy ngã xuống giường!
Đầu óc anh đang vô cùng hỗn loạn thì một mùi hương thơm phức phả vào mặt!
Ừng ực!
Anh lập tức cảm thấy cổ họng khô nóng!
Liễu Thanh Duyệt ngồi trên người anh, từ trên cao nhìn xuống!
Mái tóc dài buông xõa tự nhiên.
Trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ khao khát…
Cả người anh như sắp nổ tung!
Con mẹ nó quá mê người.
Cô ấy khẽ liếm môi một cái, cười nói: “Hay là… bây giờ bắt đầu luôn đi!”
Anh ngơ ngác hỏi ngược lại: “Bắt... bắt đầu cái gì?”
Anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cô ấy nhướng mày trêu chọc: “Không phải chị đã nói sẽ hầu hạ em thật tốt sao? Em nói xem… chúng ta nên bắt đầu lúc nào đây?”
Ánh mắt sáng rực như sao sa!
Trương Minh Vũ tức thì trợn tròn hai mắt.
Ngủ thật sao?
Anh cười khổ lên tiếng: “Chị tư… chị đừng… đừng quậy nữa…”
Anh cũng là đàn ông cơ mà, có thể tôn trọng anh một chút được không hả?
Anh khóc không ra nước mắt!
Cô ấy nhếch môi mỉm cười, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Ai bảo chị đang quậy với em?”
“Em đừng tưởng chị không biết em lại sắp bỏ đi”.
“Khó khăn lắm chị mới có cơ hội được ở riêng với em, sao chị có thể bỏ lỡ được?”
Vừa nói, cô ấy vừa bày ra vẻ mặt xấu xa!
Trương Minh Vũ ngớ người.
Không phải các chị có hứa hẹn gì đó sao?
Bây giờ lại…
Anh cố gắng giãy giụa: “Trời ơi chị tư, chị đừng…”
Nhưng anh chưa kịp nói hết câu đã bàng hoàng trơ mắt nhìn gương mặt tuyệt sắc của Liễu Thanh Duyệt ngày càng tiến sát!
Mẹ ơi!