Trong xe.
Hàn Thất Thất lái một đường thẳng tiến Hoa Châu.
Đinh Ninh ngồi ở ghế lái phụ.
Còn một mình Trương Minh Vũ ngồi ở hàng ghế sau.
Phải đợi một lúc lâu, anh mới thoát khỏi tâm trạng buồn rầu ấy.
Anh chậm rãi cất tiếng hỏi: “Chú Hàn đã nói gì với cô?”
Hàn Thất Thất do dự một lát mới đáp lại: “Bố tôi nói… nói có nguy hiểm, bảo tôi lập tức trở về…”
Giọng điệu tràn đầy bối rối.
Đinh Ninh hơi nheo mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Trong đầu anh đang ngổn ngang suy nghĩ trăm mối tơ vò nên không hề chú ý đến sự khác thường này.
Anh vội vàng gọi cho Long Tam một cuộc điện thoại.
Đối phương nhanh chóng nhấc máy.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Có chuyện gì vậy cậu Minh Vũ?”
Anh lo lắng gặng hỏi: “Có tin tức gì của Thần Ẩn chưa? Hoặc là bên phía nhà Âu Dương?”
Long Tam lắc đầu đáp: “Tạm thời chưa có gì cả. Theo dự đoán ban đầu chắc bây giờ bọn họ cũng đã xâm nhập vào địa phận nước ta”.
“Nhanh nhất cũng phải đêm mai mới đến được đây”.
Hả?
Anh khẽ cau mày.
Đêm mai?
Vậy còn…
Anh im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Được, tôi biết rồi”.
Sau đó lập tức cúp máy.
Anh bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng mà.
Hàn Thiên Hoa… biết người của Thần Ẩn sao?
Anh tò mò hỏi: “Hàn Thất Thất, cô có chắc là chú Hàn nói kẻ thù tới không?”
Cô ta lúng túng đáp: “Đúng… đúng vậy, chẳng lẽ tôi lại lừa anh sao?”
Trong mắt anh tràn đầy mờ mịt.
Cô ta cũng không cần phải lừa gạt anh.
Vậy…
Haiz.
Cuối cùng anh cũng chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cho dù thế nào thì về trước cũng vẫn yên tâm hơn.
Anh không hỏi gì thêm nữa.
Hàn Thất Thất mím chặt môi, trong đôi mắt đẹp lóe lên tia bối rối.
Không được.
Không thể để Trương Minh Vũ nhìn ra sơ hở!
Cô ta nhanh chóng nghĩ ra một kế!
Có rồi!
Cô ta lén lút lấy điện thoại, vừa lái xe vừa soạn tin nhắn.
Đã gửi tin nhắn thành công.
Khóe miệng cô ta cong lên nở nụ cười đắc ý!
Giải quyết xong rồi!
Đinh Ninh lại như đang có điều suy tư.
Chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc.
Chẳng bao lâu sau đã đến địa phận Hoa Châu.
Xuống khỏi đường cao tốc.
Sắc trời dần tối mịt.
Hàn Thất Thất cố tình tỏ vẻ lo sợ: “Đằng trước có một đoạn đường vắng vẻ, mong là không gặp phải kẻ xấu gì”.
Nói xong, cô ta còn lén lút mỉm cười.