Hai gã đàn ông cao to không biết giấu mặt vào đâu.
Sự ê chề ấy làm họ phẫn nộ.
Lại xông lên lần nữa!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm.
Anh bước tới.
Bốp bốp bốp!
Tiếng đánh nhau nặng nề vang lên liên hồi.
Mặc dù Trương Minh Vũ chiếm thượng phong nhưng cơ bản là vẫn không làm gì được hai đối thủ của mình!
Thanh niên cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Đáng gờm thật.
Nhưng cũng chỉ có thế!
Ba người rơi vào cuộc chiến không hồi kết.
Những người xung quanh thì như đang xem kịch.
Tia bất ngờ hiện lên trong mắt Đinh Ninh.
Cô ấy không ngờ Trương Minh Vũ giỏi đánh nhau đến thế.
Hàn Thất Thất bĩu môi, mở cửa sổ rồi la lớn: "Trương Minh Vũ, anh đừng đùa với chúng nữa, mau đánh bại rồi về nhà đi".
Không phải chỉ là mấy người bình thường thôi sao...
Sao tốn thời gian thế!
Trương Minh Vũ khổ mà không nói nên lời.
Tôi cũng muốn lắm chứ!
Nhưng mà...
Bịch bịch!
Anh lại tung hai cú đấm lên hai người đàn ông.
Tay Trương Minh Vũ đau chết đi được!
Thế mà hai người họ... vẫn còn đứng được!
Bọn tay chân bây giờ đỉnh vậy sao?
Thanh niên phất phất tay rồi nói: "Đừng tốn thời gian nữa, lên hết đi".
Ngay sau đó, hàng loạt tiếng gầm vang lên đều răm rắp: "Rõ!"
Cực kỳ khí thế!
Chim chóc trong rừng quanh đây cũng giật mình bay đi.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Thôi xong.
Mới hai người thôi đã khó đánh bại vậy rồi thì khỏi bàn đến hai mươi người...
Toán người nhanh chóng xông tới!
Khung cảnh này làm Trương Minh Vũ đực mặt.
Anh vội vàng lùi lại thật nhanh.
Nhưng Trương Minh Vũ bỗng nhận ra phía trước chỉ có chín người.
Còn lại thì đang chậm rãi đi tới phía sau.
Ơ?
Trương Minh Vũ ngây người.
"Đi chết đi!"
Một tên cao to bỗng nhiên quát lớn.
Gã giơ nắm đấm lên và lao như bay tới.
Trương Minh Vũ đanh mặt, dồn hết sức vào tay.
Bốp!
Rồi anh nện thẳng một quyền vào ngực tên đàn ông!
"A!"
Gã đau đớn gào lên.
Gã bị anh đánh bay, lộn ngược trở lại!