Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Tên đàn ông ở đối diện anh cũng ngẩn người.
Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, họ thấy Hàn Thất Thất xuống xe.
Khuôn mặt sắc sảo ấy nay đã đầy tức tối.
Cô ta hùng hổ bước đến.
Ơ?
Thế này là...
Vẻ hoang mang hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Người thanh niên nhướng mày.
Cô này xinh thật.
Hàn Thất Thất chống nạnh, bực mình hỏi: "Lý Hạo thuê mấy người đúng không? Thuê ở đâu mà diễn chẳng ra làm sao thế này!"
Có thể nghe thấy rõ sự tức giận trong giọng nói của cô ta.
Trương Minh Vũ chẳng hiểu mô tê gì.
Đám tay chân cũng thắc mắc nhìn nhau.
Hàn Thất Thất khoanh hai tay trước ngực và kiêu ngạo ra lệnh: "Đủ rồi đấy, đừng diễn nữa, chán quá là chán!"
"Bộ mấy người không biết nhường anh ấy hay sao?"
"Lát nữa trừ một nửa thù lao của mấy người!"
"Hứ!"
Nói xong, Hàn Thất Thất còn hừ một tiếng.
Trông cô ta cực kỳ bất mãn.
Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.
Cô ta nói cái quái gì vậy?
Người thanh niên cười khẩy, hỏi: "Người đẹp chưa tỉnh ngủ à?"
Hàn Thất Thất hơi nhíu mày, tỏ ra đanh đá: "Anh là ai đấy? Kêu Lý Hạo tới đây cho tôi, không là khỏi lấy một xu nào!"
Lý Hạo?
Người thanh niên nở nụ cười nghiền ngẫm: "Lý Hạo là ai tôi không biết, nhưng nếu không trả tiền thì cô liệu mà lấy thân trả nợ đi".
Dứt lời, vẻ thèm thuồng thoáng qua trong mắt anh ta.
Hàn Thất Thất chống nạnh, giận dữ quát: "Tên khốn nạn này! Dám ăn nói kiểu đấy với bổn tiểu thư? Chán sống rồi phải không!"
Quả là xứng với biệu hiệu cô gái chanh chua.
Ánh mắt Đinh Ninh đầy nặng nề.
Hình như... không ổn rồi!
Tên thanh niên trào phúng: "Tôi chán sống đấy, hay cô giúp tôi yêu đời lại nhé?"
Anh ta lộ vẻ bỡn cợt ra mặt.
Hàn Thất Thất nổi đóa!
Cô ta tức đến mức thở hồng hộc, ngực phập phồng lên xuống trông rất thích mắt!
Thật lâu sau, Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi đáp: "Được lắm, nhớ đấy!"
Thế rồi cô ta lấy điện thoại ra gọi.
Đầu bên kia bắt máy.
Hàn Thất Thất giận dữ quát: "Lý Hạo, tên khốn kiếp nhà anh thuê mấy cha khùng điên nào thế! Dám trêu tôi à?"
Đầu dây bên kia bỗng im lặng.
Một lát sau, một giọng nam cất lên: "Cô chủ, chúng tôi... còn đang chờ lệnh đây này, có phải cô nhầm người rồi không?"
Hàn Thất Thất bực bội hét: "Nhầm cái gì mà nhầm, anh..."
Cô ta chưa nói hết thì đã tỉnh ngộ!
Nét mặt cô ta cứng đờ.
Bầu không khí đột nhiên im phăng phắc.
Ực!
Hàn Thất Thất đờ người mất một lúc lâu mới nuốt nước miếng, hỏi: "Anh... Các anh đang ở đâu?"
Lý Hạo vội vàng đáp lời: "Chúng tôi đang ở đường Nam Quang".
Đường Nam Quang...
Hàn Thất Thất mấp máy môi.
Còn nơi này... là ngoại ô!
Lẽ nào...
Hàn Thất Thất ngơ ngác nói: "À... Không có gì đâu, tôi... nhầm người thôi".
Dứt lời, cô ta cúp điện thoại ngay.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy thẫn thờ.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra...
Hàn Thất Thất ngơ ngác ngẩng đầu, cười trừ: "Cái đó... Xin lỗi, nhầm người rồi..."
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.
Thật là...
Đinh Ninh cũng cạn lời.
Người thanh niên nhướng mày, ra vẻ nghĩ ngợi: "Nhầm người à? Không sao, nhầm thì tôi mới gặp được cô em xinh đẹp này chứ!"
Nét mặt anh ta càng ngày càng biến thái.
Cơ thể mềm mại của Hàn Thất Thất run lên.
Ngực phập phồng dữ dội.
Cuối cùng... cô ta hướng mắt về phía Trương Minh Vũ.
Anh giận dữ trừng mắt nhìn cô ta.
Giỏi quá ha!
Hàn Thất Thất phụng phịu năn nỉ: "Trương Minh Vũ... cứu tôi với..."
Trương Minh Vũ lắc đầu ngán ngẩm.
Tôi còn đang bị người ta cầm chân đây này...
Đinh Ninh cũng nắm chặt điện thoại trong tay với khuôn mặt đầy căng thẳng.
Người thanh niên hờ hững ra lệnh: "Xông lên, giữ cô em đó lại cho tao, tuyệt đối không được làm nhỏ bị thương".
Anh ta nói với giọng đầy ẩn ý.
Mấy tên tay sai gật đầu thật mạnh.