Tần Minh Nguyệt đứng dậy đi ra cửa.
Trương Minh Vũ đờ đẫn nhìn.
Không biết tại sao anh cảm thấy hơi chột dạ.
Sẽ là ai đây?
Cạch!
Cửa mở ra.
Tần Minh Nguyệt nhìn qua khe cửa kiêu ngạo nói: "Tôi đã nói bọn tôi phải bàn chuyện, cô lại đến đây làm gì?"
Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười kiêu ngạo nói: "Tôi chẳng làm gì cả, nhưng... có người đang tìm Minh Vũ!"
Nói xong liền nhường đường.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày.
Ngẩng đầu nhìn, đằng sau Hàn Thất Thất còn có một bóng người!
Hả?
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Người đến là... Lâm Kiều Hân!
Chuyện này...
Hàn Thất Thất nhướng mày, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý!
Cứ ngông cuồng đi!
Lâm Kiều Hân tiến lên trước, cười nói: "Cục trưởng Tần, hai người đang nói chuyện gì thế?"
Trong lúc nói, ánh mắt cô hiện lên vẻ gì đó dị thường.
Trương Minh Vũ im lặng!
Sao cô lại đến?
Cảm giác chột dạ lên đến cực điểm!
Tần Minh Nguyệt chần chừ một lúc rồi nói: "Sắp bàn xong rồi, cô đến rồi thì vào đi".
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Bước vào trong.
Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười, tiến lên theo!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Chúng tôi bàn việc, cô vào làm gì?"
Hả?
Hàn Thất Thất sững sờ.
Đôi mắt xinh đẹp bừng lửa giận, cô ta nói: "Cô... sao tôi không được vào? Cứ làm như cô bàn chuyện chính đáng ấy!"
Không chính đáng?
Tần Minh Nguyệt lập tức bất lực.
Đôi mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ phức tạp.
Bọn họ... đang bàn chuyện gì vậy?
Hàn Thất Thất kiêu ngạo ngẩng đầu, đắc ý nói: "Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi? Nếu như cô mà bàn chuyện gì chính đáng thì tại sao lại sợ tôi nghe?"
Nói xong cô ta liền khoanh tay trước ngực.
Trương Minh Vũ nghe thấy vậy mắt lập rức lóe lên sự bất lực.
Hàn Thất Thất này... đúng là...
Haizz...
Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ đành lặng lẽ thở dài.
Tần Minh Nguyệt khó chịu liếc mắt.
Lâm Kiều Hân còn đang đứng đây đấy!
Hàn Thất Thất nói cái gì vậy?
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Được rồi, vậy đi vào đi, tôi nói cho cô biết, nếu như cô tiết lộ chuyện này ra".
"Cô... sẽ phải chịu trách nhiệm".
Xì!
Hàn Thất Thất bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ, đi thẳng vào trong!
Dọa ai vậy, bà đây sợ gì?
Hai cô gái nhanh chóng đi vào.
Tần Minh Nguyệt hung hăng trợn trừng mắt, sau đó mới đóng cửa.
Sau khi Lâm Kiều Hân đi vào, cô nhìn quanh một lượt.
Cuối cùng chú ý đến Trương Minh Vũ đang ngồi trên sofa!
Quần áo chỉnh tề, mặt mày bình tĩnh.
Phù!
Không hiểu sau, Lâm Kiều Hân bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Trương Minh Vũ đứng dậy, lúng túng mỉm cười: "Lâm Kiều Hân, cô đến rồi sao?"
Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "À... Thất Thất bảo anh bị thương, tôi đến thăm anh".
Thất Thất?
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Trên đường xảy ra chuyện gì mà sao xưng hô giữa hai người thân mật thế...
Trương Minh Vũ cười nói: "À... không sao, bị thương nhẹ thôi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Nhưng... vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện tiếp".
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chẳng phải bàn xong rồi sao? Còn bàn gì nữa?
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên sự bất lực.
Đúng là bàn bạc xong rồi.
Nhưng Lâm Kiều Hân lại đến... nếu không bàn gì đó...
Tần Minh Nguyệt cũng sợ cô hiểu nhầm.
Lâm Kiều Hân ngồi xuống, con ngươi xinh đẹp hiện lên vẻ phức tạp.
Hàn Thất Thất đắc ý ngồi bên cạnh.
Mặt mày kiêu ngạo.
Ực!