Lâm Kiều Hân giục: "Vậy anh mau cởi ra".
Trương Minh Vũ khó khăn ngồi dậy.
Hít!
Anh đột nhiên hít sâu một hơi...
Vừa duỗi thẳng người, đùi lại đau nhức.
Sao lại đau thế được?
Trương Minh Vũ nhíu mày, cơ thể lại ngã xuống giường
Anh nghiến răng nghiến lợi!
Lâm Kiều Hân nhíu mày, lo lắng nói: "Anh còn bảo không nghiêm trọng hả?"
Trương Minh Vũ nhịn đau nói: "Thực sự... không nghiêm trọng, chỉ bị... người ta đá một phát thôi".
"Sao mà..."
Anh cũng hoang mang.
Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Được rồi, anh nằm xuống đi, tôi cởi giúp anh..."
Nói xong mặt cô đỏ ửng lên.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Nhưng... cũng hết cách.
Bây giờ anh rất muốn biết đùi mình bị làm sao.
Sao mà đau như vậy!
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy dị thường.
Lâm Kiều Hân tiến lên.
Tay giơ lên giữa không trung...
Khó xử quá!
Trương Minh Vũ thấy vậy nên cũng lúng túng.
Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.
Cuối cùng cũng ra tay.
Tay cô nhanh chóng chạm đến thắt lưng.
Cơ thể Trương Minh Vũ căng lên.
Chuyện này...
Đúng là tạo nghiệp mà!
Trương Minh Vũ nhắm mắt, cố gắng ngừng thở.
Một lúc sau mới cởi quần ra.
Hít!
Trương Minh Vũ hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
Mở mắt ra.
Lúc này mới phát hiện mặt Lâm Kiều Hân đỏ như máu!
Ực!
Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng.
Kéo áo che đi chỗ quan trọng.
Lâm Kiều Hân liếc mắt.
Thầm phỉ nhổ.
Cô kéo quần xuống mắt cá chân anh, sau đó bĩu môi nói: "Anh nghĩ tôi thích nhìn lắm à".
Nói xong cổ cũng đỏ.
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười.
Lâm Kiều Hân điều chỉnh hô hấp, hỏi: "Chỗ nào đau?"
Trương Minh Vũ duỗi ngón tay ra chỉ vào chỗ đau.
Ngoài bắp đùi.
Lâm Kiều Hân nhìn về phía đó.