Có chết cũng phải bò đến nhà vệ sinh!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, bò xuống đất!
Bò!
Đùi phải vẫn nằm trên không trung.
Cho dù đau đớn nhưng vẫn thoải mái hơn việc nhịn tiểu.
Hít!
Trương Minh Vũ cố gắng hít thở, mau chóng bò đi!
Cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.
Nhưng quay đầu nhìn lại... chân vẫn nằm trên giường...
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ muốn nôn ra máu.
Lại dùng sức!
Thời gian dần trôi, Trương Minh Vũ dần thích ứng với cơn đau.
Ngẩng đầu nhìn qua.
Cuối cùng cũng đến được cửa nhà vệ sinh.
Trương Minh Vũ cảm thấy khoảng cách từ giường đến nhà vệ sinh chưa bao giờ xa như vậy...
May mà không có ai...
Dù sao chúng ta cũng chỉ là con người thôi.
Bị người ta nhìn thấy cảnh bò vào nhà vệ sinh...
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Tiếp tục bò!
Cạch!
Tiếng động đột nhiên vang lên.
Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ bất động.
Sao vậy?
Nhìn thấy thấy đèn phòng được bật lên...
Cái này...
Trương Minh Vũ sững sờ, ai bật vậy?
Quay đầu nhìn, đằng sau anh có một bóng người.
Á...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Sao cô tỉnh rồi?"
Lâm Kiều Hân lạnh lùng hỏi: "Sao không gọi tôi dậy".
Đau lòng quá!
Cô không hiểu tại sao Trương Minh Vũ không gọi cô dậy?
Trương Minh Vũ đã bị như vậy rồi!
Nhưng thà bò còn hơn...
Lâm Kiều Hân chợt cảm thấy hổ thẹn.
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... tôi thấy cô ngủ rồi, nên không gọi cô dậy".
Lâm Kiều Hân mím môi phản bác: "Anh không gọi tôi dậy sao biết tôi ngủ rồi?"
Trương Minh Vũ cạn lời.
Một lúc sau mới nói: "Quan trọng là việc đi vệ sinh cũng lúng túng quá".
Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô nhanh chóng bước lại, ra vẻ muốn đỡ lấy anh.
Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Không cần, không cầm, không cần đỡ tôi".
Hả?
Lâm Kiều Hân nhíu mày.
Sao không cần?