Sau đó liền hí hửng.
Mình qua sao?
Bác sĩ Vương không nghĩ nhiều, nhanh chóng tiến lên, khách khí hỏi: "Người đẹp, có..."
Bốp!
Tiếng tát giòn tan cắt lời anh ta!
Hít!
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi lạnh!
Hàn Thất Thất... tát bác sĩ Vương!
Chuyện này...
Bác sĩ Vương ôm mặt, hoang mang vô cùng!
Kèm theo đó là sự đau đớn!
Trưởng khoa Phùng nhíu mày, nói nhỏ: "Cô làm gì vậy?"
Bốp!
Hàn Thất Thất lại quay tay tát một phát!
Trưởng khoa Phùng khẽ kêu một tiếng, cả người loạng choạng!
Chuyện này...
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Người đẹp này... điên rồi?
Sắc mặt trưởng khoa Phùng lập tức lạnh xuống, ông ta tức giận nói: "Con khốn, dám đánh tao?"
Bác sĩ Vương đứng dậy, mặt đầy vẻ giận dữ!
Quá đáng!
Hàn Thất Thất híp mắt, lạnh lùng nói: "Đánh? Không, còn chưa đủ đâu!"
Chuyện này...
Mấy y tá trợn tròn mắt.
Mọi người đứng ngoài xem mà trợn mắt há mồm.
Điên rồi sao?
Con ngươi xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ bối rối.
Một lúc sau, ánh mắt của trưởng khoa Phùng hiện lên sự dữ tợn, ông ta quát: "Người đâu? Bảo vệ đâu?"
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Mọi người xung quanh cười giễu cợt.
Dám gây chuyện ở bệnh viện này? Đúng là tự tìm đến cái chết.
Đẹp thì có quyền sao?
Bên ngoài chợt xôn xao.
Bốn bảo vệ dữ tợn chui vào!
Trưởng khoa Phùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Con khốn này đánh người! Mau tóm nó lại rồi báo cảnh sát!"
Kh thế vô cùng!
Lâm Kiều Hân nhíu mày.
Những người khác thì nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ.
Tự tìm đường chết.
"Vâng!""
Mấy bảo vệ đồng thanh nói!
Họ bước lên.
Hàn Thất Thất cười khẩy: “Có mỗi mấy người thôi à?"
Nói xong liền vỗ tay,
Hả?
Mọi người giật mình.
Cửa phòng lại xuất hiện thêm một đám người.