Mắt Chu Minh Trường thoáng chốc lóe lên vẻ ác liệt!
Thư ký đứng sau bước ra, lạnh lùng nói: "Viện trưởng yên tâm, tôi đã báo cảnh sát, đám người này không chạy thoát đâu".
Chu Minh Trường nặng nề gật đầu: "Được!"
Mấy người khác liên tục cười khẩy.
Cảnh sát đến, để xem cô còn kiêu ngạo thế nào?
Hàn Thất Thất coi như không nghe thấy.
Mấy anh vệ sĩ vẫn đang đánh.
Hàn Thất Thất lén liếc Chu Minh Trường, trước kia từng nghe qua, hôm nay mới được thấy lần đầu.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới nói: "Được rồi, sắp đánh chết người rồi".
Lúc này mấy anh vệ sĩ mới thu tay.
Trưởng khoa Phùng và bác sĩ Vương mặt đầy máu ngã xuống đất.
Khó khăn thở dốc!
Ực!
Mọi người chật vật nuốt nước miếng.
Đáng sợ quá!
Chu Minh Trường nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nói: "Con nhãi, hôm nay cô không thoát được đâu!"
Hàn Thất Thất thản nhiên đáp: "Tôi cũng đâu định thoát, kệ chứ!"
"Bệnh viện mấy người hại người, hôm nay bổn cô nương phải thay trời hành đạo!"
Hả?
Chu Minh Trường nhíu mày.
Bác sĩ Vương đứng dậy khóc lóc nói: "Viện trưởng... viện trưởng, ông phải đòi lại công bằng cho chúng tôi!"
Chu Minh Trường trầm giọng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Bác sĩ Vương giải thích: "Bọn họ muốn chữa bệnh, trưởng khoa Phùng khử trùng, cơ thể anh ta yếu quá nên ngất đi, sau đó lại trách bọn tôi!"
Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, cô ta lạnh lùng nói: "Dù là ai sai, nhưng khiến Minh Vũ hôn mê thì tôi đều bắt mấy người phải trả giá!"
Hít!
Tiếng hít sâu lại vang lên.
Lời này... vô lý quá! Hơn nữa... quá ngông cuồng.
Lâm Kiều Hân mím môi, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Lời này... người nên nói câu này phải là cô mới đúng?
Tại sao... cô không nói được?
Chu Minh Trường lạnh lùng đáp:"Con nhãi, cô ngông cuồng quá rồi!"
Hàn Thất Thất lạnh lùng cười, ngạo nghễ đáp: "Tôi ngông cuồng đấy, ông làm được gì tôi?"
Nói xong liền khinh thường mỉm cười.
Thù này... tất báo!
Chu Minh Trường cuộn chặt nắm đấm.
Đường đường là ngôi sao sáng của nền y học, lại bị một con nhãi khiêu khích!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Ai đó la lên: "Cảnh sát đến rồi!"
Đám người đứng ở cửa nhanh chóng nhường đường.
Nhanh vậy sao?
Chu Minh Trường cười khẩy.
Ánh mắt của bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng tràn ngập sự gian xảo.
Mấy người chết chắc rồi.
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên sự mong đợi.