Tình huống gì thế này?
Bác sĩ Vương sững sờ.
Trưởng khoa Phùng cũng sững sờ.
Chu Minh Trường híp mắt, lạnh lùng nói: "Cục trưởng Tần, làm vậy không hợp quy định?"
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng hỏi: "Sao không hợp quy định? Chỉ cần liên quan đến con người tôi đều có thể dẫn đi".
"Có điều anh ấy đang ngất, sau khi tỉnh lại, tôi đương nhiên sẽ đưa anh ấy đi".
Nói xong liền giơ tay chỉ vào Trương Minh Vũ.
Chuyện này.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, không thể phản bác.
Bác sĩ Vương hoảng loạn nói: "Viện trưởng... viện trưởng cứu tôi, tôi... không muốn đi!"
Trưởng khoa Phùng gật đầu lia lịa!
Chu Minh Trường hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, tôi nghĩ... không có chuyện gì đâu, cậu cứ đi cùng họ đi".
Nhưng mắt lóe lên sự hiểm ác.
Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng lập tức tuyệt vọng.
Tần Minh Nguyệt híp mắt, sao có thể bỏ qua cho họ như vậy?
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt, nhìn mấy cảnh sát phía sau.
Mắt sáng rực lên.
Mấy cảnh sát vội vàng gật đầu.
Họ đều hiểu!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đưa đi!"
Một giây sau, hai cảnh sát đưa bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đi.
Lâm Kiều Hân nhìn hai người.
Món nợ này... chưa xong đâu!
Hàn Thất Thất bĩu môi, trong lòng có hơi thất vọng.
Cứ đem đi như vậy sao?
Hai cảnh sát lại gần.
Bác sĩ Vương ngớ người, hoang mang nói: "Tôi không đi...Tôi không muốn đi...Tôi không muốn đi"
Khi nói, nước mắt như sắp chảy ra!
Vừa nói vừa lùi về sau.
Một giây sau, tiếng kêu đau đớn vang lên: "Á!"
Bốp!
Sau đó là tiếng đánh đấm nặng nề.
Hả?
Mọi người đều ngẩn người.
Nhìn qua, cảnh sát trước mặt trưởng khoa Phùng ngã văng ra.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ!
“Á?"
Tiếng thét lại vang lên.
Nhìn qua.
Mọi người phát hiện ra cảnh sát trước mặt bác sĩ Vương cũng ngã ra đất.