Sau đó, bọn họ bắt đầu chầm chậm xoay người đi ra ngoài.
Chu Trường Minh vẫn ngồi bệt trên mặt đất, ngây ngẩn chết lặng.
Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng hỏi: "Còn chê ít à? Nếu còn không chịu đi thì ông cũng đừng đi nữa".
Cơn tức giận trong lòng cô ấy vẫn chưa tan đi.
Cô ấy còn đang cố nén giận!
Chu Trường Minh run lên từng hồi.
Lúc này, ông ta đã tin rồi.
Lát sau, Chu Trường Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo vệ, kéo hai người kia ra ngoài cho tôi!"
Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng lập tức hụt hẫng và tuyệt vọng.
Xong đời rồi!
Chẳng mấy chốc đã có mấy tay bảo vệ đi tới kéo hai người ra ngoài.
Mọi người đã rời khỏi đó hết.
Nơi này chỉ còn lại bọn Lâm Kiều Hân và hai cô y tá đang run rẩy.
Thật sự không có cách nào!
Hai cô thực sự rất sợ.
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị đầy đủ các thiết bị cần cho giải phẫu đi".
Y ta sợ sệt thưa: "Vâng!"
Nói đoạn, cô ta vội vã chạy đi.
Các cảnh sát cũng đã ra khỏi đây.
Liễu Thanh Duyệt đã cẩn thận dặn, đợi lát nữa hãy mang bác sĩ Vương cùng trưởng khoa Phùng về.
Hàn Thất Thất và Lâm Kiều Hân chỉ yên lặng đứng cạnh đó.
Tần Minh Nguyệt đứng xa xa ngoảnh lại.
Cả ba cô gái đều tập trung ánh mắt lên người Trương Minh Vũ.
Sắc mặt trắng bệch của anh thật khiến người ta đau lòng.
Chỉ lát sau, y tá đã chạy lại.
Liễu Thanh Duyệt bình thản nói: "Các cô tránh xa một chút".
Mấy cô gái đều lùi lại.
Liễu Thanh Duyệt không đợi thêm, bắt đầu làm việc.
Mấy cô gái chăm chú nhìn, tay siết chặt, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
Keng!
Bỗng có một âm thanh giòn giã vang lên.
Mấy cô gái ngẩn người.
Khi định thần nhìn kĩ mới phát hiện, vừa rồi có một vật bằng kim loại hình dáng như cây châm cực kì mảnh được ném vào chậu nước.
Mấy cô gái tức thì mở to mắt nhìn.
Liễu Thanh Duyệt hết sức tập trung, động tác cực kì thận trọng.
Keng!
Lại một tiếng động giòn giã khác vang lên.
Lần này, mấy cô gái đều nhìn thấy rất rõ.
Vật kim loại hình dạng cây châm kia được rút ra từ bên trong đùi Trương Minh Vũ.
Chuyện này...
Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Chẳng trách...
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, mắt ngập tràn lo lắng.
Những âm thanh như thế cứ vang lên liên tiếp.
Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng Liễu Thanh Duyệt mới dừng tay.
Miệng vết thương đã được xử lí ổn thỏa.
Phù!
Liễu Thanh Duyệt thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, tập trung cao độ rất hao sức, hiện tại cô ấy đang rất mệt.
Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Anh ấy... sao rồi ạ?"
Liễu Thanh Duyệt chậm rãi đáp: "Tạm thời không sao, nhưng còn không thể xác định chắc chắn".
Không thể xác định chắc chắn?
Mấy cô gái lại lo lắng ra mặt.
Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu hỏi: "Em ấy bị thương như thế nào?"
Tần Minh Nguyệt tiến đến, nói: "Là do người của nhà họ u Dương đánh bị thương".
Nhà họ u Dương?
"Cái gì?"
Liễu Thanh Duyệt giật mình kinh sợ.
Mấy cô gái đều sửng sốt.
Sao vậy nhỉ?
Liễu Thanh Duyệt nắm chặt tay, chầm chậm nói: "Nhất định là cô ta!"
Cô ta?
Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngơ ngác khó hiểu.
Ai cơ?
Cuối cùng, Liễu Thanh Duyệt thở dài một tiếng.
Cô ấy tỏ thái độ như vậy khiến mấy cô gái sợ hãi giật mình.
Không chữa được sao?
Lâm Kiều Hân hốt hoảng hỏi: "Trương Minh Vũ..."
Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu, trấn an: "Yên tâm đi, hiện giờ em ấy đã không có vấn đề gì, chỉ có điều, sau này... lại có thêm một kình địch".