Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.
Nhưng... đi như thế nào...
Anh nhẹ nhàng nâng chân thử, chân trái hoạt động bình thường, nhưng đùi phải lại hoàn toàn không có bất kì cảm giác gì.
Như thể... đó không phải bộ phận của thân thể mình vậy.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Thôi vậy, xem ra phải chịu khó qua đêm ở chỗ này rồi..."
Hoàn cảnh nơi này, Trương Minh Vũ rất không thích.
Lâm Kiều Hân mỉm cười nói: "Ở lại đây cũng được mà, chắc anh chưa từng trải nghiệm cảm giác nằm viện nhỉ? Thử một lần xem sao".
Ừm...
Đang…an ủi mình à?
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn cô.
Anh cảm thấy, hôm nay Lâm Kiều Hân rất khác lạ.
Tách.
Lâm Kiều Hân bật đèn lên.
Phòng bệnh không lớn, chỉ có một chiếc giường bệnh này.
Trương Minh Vũ biết, đây là phòng bệnh cao cấp mà Lâm Kiều Hân đã đặt.
Ọc ọc ọc…
Bỗng bụng anh réo vang.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới nhớ, đã nguyên một ngày anh chưa ăn uống gì.
Tri giác đã từ từ khôi phục, hiện anh cảm thấy vừa khát lại vừa đói.
Anh quay sang phía Lâm Kiều Hân, định lên tiếng.
Nhưng vừa nhìn sang, chợt anh phát hiện, Lâm Kiều Hân đã đi về phía cửa.
Hử?
Cô ấy đi đâu thế?
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn theo.
Nhưng anh chỉ đành ngồi nhìn, vì hiện giờ anh còn chưa di chuyển được...
Chỉ có thể ngồi đợi cô quay lại.
Trương Minh Vũ lẳng lặng tựa lưng vào đầu giường, trên đùi vẫn còn cảm giác hơi đau.
Nhưng so với trước đó, cơn đau này thật chẳng đáng nhắc tới.
Năm phút trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
Hửm?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Anh lắng tai nghe một lát, mới phát hiện bên ngoài hoàn toàn không có bất cứ tiếng động nào.
Sao vậy nhỉ?
Trương Minh Vũ mở to mắt, hoang mang mờ mịt.
Bệnh viện chẳng phải là nơi luôn tấp nập người đến người đi sao?
Tập trung nghe hồi lâu, anh vẫn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên.
Trương Minh Vũ lập tức tập trung nhìn về phía cửa.
Rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Cửa phòng bệnh nhanh chóng được mở ra.
Lâm Kiều Hân bước vào, tay xách một túi nilon.
Là cô ấy...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Nhưng, một bệnh viện lớn như vậy...
Mà lại không có một ai?