Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng ngay sau đó, giọng nói êm ái của Lâm Kiều Hân đã vang lên: "Hiện giờ anh cảm thấy thế nào? Có khá hơn không?"
Trương Minh Vũ cẩn thận cảm thụ lại cơ thể rồi mới lên tiếng: "Cũng ổn, có điều đùi vẫn không có sức".
Lâm Kiều Hân lại hỏi: "Có cảm thấy choáng váng buồn nôn hay gì không?"
Hả?
Trương Minh Vũ nghe vậy liền trợn mắt, há hốc miệng.
Chuyện đó... thì liên quan gì đến chân anh?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lắc đầu đáp: "Không hề".
Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt rồi".
Hử?
Trương Minh Vũ hoang mang nhìn cô.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ khẽ lắc đầu.
Trời tối dần.
Lâm Kiều Hân đứng dậy vươn người.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới nhận ra.
Có phải cô ấy đã đứng nguyên một ngày?
Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Hay cô cũng tìm chỗ nào nghỉ tạm đi".
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng nhìn khắp chốn... cả căn phòng này chỉ có một chiếc giường bệnh là có thể đặt lưng nghỉ.
Ừm...
Lâm Kiều Hân cũng thấy hơi xấu hổ.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Hay là cô cứ về trước đi, tôi đã tỉnh rồi, sẽ không có chuyện gì đâu".
Nói đoạn, anh chân thành mỉm cười.
Thế này thật ngại ngùng...
Lâm Kiều Hân lại lập tức lắc đầu, kiên quyết nói: "Không được, tôi phải ở lại đây trông anh".
Hả?
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
Lâm Kiều Hân thoáng bối rối.
Cô sợ Trương Minh Vũ mà biết chuyện sẽ lo lắng.
Lát sau, Lâm Kiều Hân cố tỏ ra lạnh nhạt, nói: "Anh hỏi nhiều thế làm gì, ai cần anh lo chứ".
Ặc...
Khóe miệng Trương Minh Vũ lại co rút.
Quả thật... chiêu này rất hiệu quả đấy...
Trương Minh Vũ lập tức đánh mất ý tưởng hỏi cho ra chuyện...
Thật đúng là chẳng có ý chí gì...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Đáy mắt Lâm Kiều Hân cũng thoáng lóe ý cười, cô chợt cảm thấy Trương Minh Vũ thật là đáng yêu...