Trương Minh Vũ gượng cười, nói: "Vừa lúc đi ra hoạt động tay chân chút thôi".
Lâm Kiều Hân liếc nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy phức tạp.
Đã đến nước này mà Trương Minh Vũ vẫn còn cố gắng giữ gìn hình tượng cho nhà họ Lâm, nhưng người nhà họ Lâm lại...
Càng nghĩ càng giận!
Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Anh đừng đứng đó nữa, mau đi vào đi thôi".
"Bố, chúng ta cũng vào đi".
Hàn Thiên Hoa gật đầu.
Đoàn người nhanh chóng quay lại phòng khách.
Lâm Quốc Phong khách khí cười nói: "Ông Hàn, mời ngồi".
Nói đoạn, ông ta nhường lại vị trí trang trọng nhất cho Hàn Thiên Hoa.
Hàn Thiên Hoa cũng không khách sáo, ngồi vào vị trí đó.
Những người khác thấy thế, mới chậm rãi ngồi vào chỗ.
Lâm Tuấn Minh vồn vã mời: "Cô Hàn, mời cô ngồi đây".
Anh ta đứng dậy nhường vị trí của mình cho Hàn Thất Thất.
Lâm Tuấn Minh nhìn Hàn Thất Thất, mắt như tỏa sáng.
Gương mặt cô gái này quá đẹp, hoàn toàn không thua gì Lâm Kiều Hân.
Lại còn trẻ tuổi!
Hàn Thất Thất chau mày.
Cô ta ngẩng lên, phát hiện Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ vẫn đang đứng ở phía sau.
Thế này...
Hàn Thất Thất len lén huých Hàn Thiên Hoa một cái.
Hàn Thiên Hoa hơi ngẩn người.
Ông ngẩng đầu lên, sắc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Khụ khụ!
Hàn Thiên Hoa hắng giọng mấy tiếng rồi nói: "À ừm... Minh Vũ à, hai vợ chồng cháu qua ngồi đi, hôm nay chú tới đây là để thăm cháu mà".
"Chút việc cỏn con này, hẳn cháu sẽ nể mặt chú chứ?"
A...
Tất cả những người còn lại đều ngây ra.
Các ghế đều đã ngồi kín..
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Việc này không cần phải đoán, nhất định là kiệt tác của Hàn Thất Thất rồi...
Lâm Quốc Phong lúng túng nói: "À... Mọi người nhường chỗ cho Trương Minh Vũ đi, chân người ta còn đang bị thương đó".
Hả...