Vừa nghe nói thế, Lâm Uyển Hồng tức thì ngẩn người.
Lý Phượng Cầm lo lắng ra mặt.
Con bé này... sao lại nói năng như thế?
Lâm Uyển Hồng nhăn mày, lạnh lùng nói: "Kiều Hân, cháu đang dạy tôi đấy à?"
Trương Minh Vũ cũng ngạc nhiên ra mặt.
Lâm Kiều Hân lần này... cứng cỏi thế?
Những người khác cũng hoang mang nhìn Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân chỉ chau mày, lạnh nhạt nói: "Phải, cô vừa về đến nhà đã bắt đầu quát tháo Minh Vũ".
"Cô coi Minh Vũ là gì chứ?"
Việc này...
Nghe cô phản bác như thế, ai nấy đều khiếp sợ ra mặt.
Trương Minh Vũ cũng đã ngây dại.
Một lúc sau, anh mới hoàn hồn, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.
Lâm Kiều Hân của lúc này... thật tốt...
Sắc mặt Lâm Uyển Hồng đã sa sầm xuống, bà ta cả giận quát: "Sao nào? Tôi đây là con dâu nhà họ Trần đấy! Hiện giờ ngay cả một thằng vô dụng, tôi cũng không thể dạy dỗ được à?"
Bà cả và bà hai cười khẩy.
Bọn họ không nói gì, chỉ lẳng lặng xem trò.
Lâm Kiều Hân lại một lần nữa nổi giận.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, bỗng nghe thấy Hàn Thất Thất bình thản hỏi: "Nhà họ Trần... lợi hại lắm à?"
Hả?
Lâm Uyển Hồng ngẩn người.
Cô nhỏ này... dây vào việc riêng nhà người ta làm gì?
Hàn Thất Thất không ngẩng đầu, chỉ thong thả nói: "Chúng tôi đến đây thăm Trương Minh Vũ, mà bà đối xử với anh ấy như thế, cũng có nghĩa là đang ra lệnh đuổi khách đấy hả?"
Hả...
Vừa nghe Hàn Thất Thất nói thế, đám người nhà họ Lâm lập tức hoảng loạn cả lên.
Nhà họ Hàn... bọn họ không dám đụng tới!
Lâm Uyển Hồng đành phải cười làm hòa, nói: "Dĩ nhiên không phải, tôi... tôi..."
Nhưng bà ta lắp bắp mãi vẫn chưa thể nói cho xong một lời giải thích.
Bởi lúc này, bà ta đã khiếp sợ tột cùng.
Hàn Thiên Hoa tới thăm Trương Minh Vũ?
Điên rồi chắc?
Hàn Thất Thất thản nhiên nói: "Nếu các người còn nói năng với Trương Minh Vũ như thế, chúng tôi sẽ không nán lại thêm".
"Hiểu chứ?"
Chuyện này...
Bà cả và bà hai đã sa sầm mặt xuống.
Đáy mắt Lâm Uyển Hồng cũng đã tràn đầy phẫn nộ.
Bà ta lại bị một con nhỏ vắt mũi chưa sạch khiêu khích như thế, thật là...
Nhưng cuối cùng, bọn họ chỉ có thể nén giận, ẩn nhẫn.
Lâm Kiều Hân phức tạp nhìn về phía Hàn Thất Thất.
Cuối cùng vẫn phải nhờ tới Hàn Thất Thất...
Lâm Quốc Phong đứng lên, lúng túng nói: "À thì... Uyển Hồng, em ngồi đi".
Nói xong, ông ta tránh ra nhường chỗ.
Lâm Uyển Hồng siết chặt nắm tay.
Nhưng sau cùng, bà ta vẫn ngồi xuống.
Dù sao, mang thân phận con dâu nhà họ Trần, về nhà không có chỗ ngồi thì coi sao được?
Nhưng bầu không khí trong phòng lại rơi vào tình trạng gượng gạo hết sức.
Lâm Uyển Hồng tức giận cực kì, mắt như tóe lửa.
Thứ vô dụng kia!
Không biết chó ngáp phải ruồi thế nào mà quen biết được người nhà họ Hàn?
Không được, phải dạy cho nó một bài học!
Ngay sau đó, Lâm Uyển Hồng lạnh nhạt lên tiếng: "Trương Minh Vũ à, cậu ở rể nhà họ Lâm này bao năm nay, hiện giờ... đã có việc gì làm chưa?"
Thoạt nghe thì chỉ như hỏi thăm chuyện nhà thôi...
Lòng Trương Minh Vũ lại dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.
Lại là trò này nữa.
Hàn Thất Thất thản nhiên nói thay: "Đương nhiên là có việc, bận kiếm tiền làm giàu rồi".
Làm giàu?
Lâm Uyển Hồng cười khẩy một tiếng, hỏi: "Kiếm tiền làm giàu ở đâu thế?"
Trương Minh Vũ đang định lên tiếng.
Hàn Thất Thất đã nhanh miệng hơn, nói dõng dạc: "Hoa Châu, Tĩnh Châu, chỗ nào cũng có".