Sắc mặt bà cả và bà hai trầm xuống.
Nhưng... chẳng nói được gì.
Lâm Kiều Hân cũng không kìm được mỉm cười.
Tiếc rằng... không phải vì cô...
Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Mấy người thì sao?"
Nói xong cô ta liền nhìn về phía những người nhà họ Lâm khác.
Trương Minh Vũ lúng túng.
Làm gì vậy...
Người nhà họ Lâm trố mắt.
Bảo mình gọi sao?
Lâm Quốc Phong nhíu mày.
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... thôi không cần đâu, dù sao mấy người cũng không tham gia ván cược...”
Cũng không thể đắc tội mọi người được.
Hàn Thất Thất trợn trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ, trừng mắt với mình làm gì?
Người nhà họ Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Bà hai lạnh lùng hừ một tiếng.
Coi như là cậu cũng biết điều!
Nhưng ngay sau đó, Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Được thôi, bỏ qua cho người nhà họ Lâm".
"Có điều... ba người các người đều tham gia ván cược, mấy người gọi đi".
Nói xong cô ta liền hí hửng nhìn bà cả và bà hai.
Cả Lâm Tuấn Minh nữa!
Cái gì?
Tròng mắt Lâm Tuấn Minh đột nhiên co rút.
Sắc mặt bà cả và bà hai đen sì.
Hàn Thất Thất cười đùa: "Sao vậy? Không muốn sao?"
Mắt cô ta sáng rực lên.
Trương Minh Vũ nhíu mày...
Cảm giác... cô ta chuẩn bị sẵn âm mưu...
Hàn Thất Thất rốt cuộc muốn làm gì?
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ đành bất lực lắc đầu.
Chẳng có chút manh mối nào cả...
Lâm Tuấn Minh cuộn chặt nắm đấm, anh ta sắp nghiến gãy răng rồi!
Lâm Uyển Hồng nhíu mày, liên tục đánh mắt qua.
Nhưng Lâm Tuấn Minh không nhìn thấy.
Bà cả và bà hai lại nhìn thấy!
Phải... gọi thật sao?
Làm sao mà nói được?
Mọi người ở trong phòng đều nhìn về phía ba người.
Bà hai vô cùng bối rối!
Hàn Thất Thất nhướng mày, cười nói: "Có vẻ như... bọn họ chuẩn bị lật lọng rồi, ông ngoại..."
Cô ta còn chưa nói hết, Lâm Uyển Hồng đã quát: "Tuấn Minh! Còn không mau gọi".
Người khác bà ta không tiện nói, nhưng Lâm Tuấn Minh thì được!
Lâm Tuấn Minh sợ hết hồn.
Sau khi hoàn hồn, ánh mắt của anh ta bùng lên lửa giận!
Hàn Thất Thất cười khẩy.