Một giây sau, cánh tay đang múa võ của hắn dừng lại giữa không trung!
Hả?
Vệ sĩ sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn vừa hay nhìn thấy một cặp mắt lạnh lùng.
Ực!
Vệ sĩ khó khăn nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy!
Đây là... sát ý?
Vệ sĩ sững sờ.
Lý Thiên Vinh vô cùng hoang mnag.
Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Ông chủ Lý, ông nói xem... tôi nên trừng phạt ông thế nào?"
Chuyện này...
Lý Thiên Vinh lập tức trợn trừng mắt.
Trừng phạt?
Lâm Kiều Hân thoáng nở nụ cười, lẳng lặng đợi xem trò vui.
Một lúc sau, Lý Thiên Vinh mới hoàn hồn, lạnh lùng nói: "Ranh con, mày thật sự dám chống đối lại tao à?"
"Có một người thôi mà đã mơ đến chuyện giải quyết cả đội vệ sĩ của tao?"
Đáy mắt anh ta tràn đầy lạnh lẽo.
Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng cười, nhẹ nhàng phất tay một cái.
Hả?
Lý Thiên Vinh nhăn mày.
Thằng ranh này lấy đâu ra lòng tự tin như thế?
Rầm rầm rầm!
Bỗng có mấy tiếng động trầm đục vang lên.
Lý Thiên Vinh lập tức căng thẳng trong lòng.
Khi ông ta định thần nhìn lại...
Trời!
Ngay lập tức, Lý Thiên Vinh hít mạnh một hơi.
Chỉ sau một tích tắc, cả đội vệ sĩ của ông ta... đều đã ngã xuống đất.
Chuyện này...
Lý Thiên Vinh đã choáng váng không nói nên lời.
Bộp bộp!
Long Tam vỗ tay phủi bụi, cất bước đi về phía Lý Thiên Vinh.
Ực!
Lý Thiên Vinh gian nan nuốt nước miếng.
Mặt ông ta đã đờ đẫn cả ra.
Long Tam bước lại gần, ông ta mới giật mình tỉnh táo lại.
Xong đời rồi!
Lý Thiên Vinh vội vã lùi lại phía sau, quát lạnh: "Mày... mày định làm gì? Mày còn định đánh cả tao chắc?"
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi lại: "Chuyện đó... còn phải thắc mắc sao?"
"Chỉ cho ông ra tay đánh tôi, còn tôi không được đánh trả chắc? Ai ra quy định này vậy?"
Lý Thiên Vinh lập tức nghẹn lời.
Nhưng...
Ông ta không thể nào ngờ được...
Một lúc sau, Lý Thiên Vinh mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, hôm nay coi như tao xui, tao nhận thua, hôm khác chúng ta sẽ bàn lại chuyện này".
Nói đoạn, ông ta định quay đầu rời khỏi đây.