Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới nói: "Chúng ta qua đó xem xem, tôi sợ nếu chậm trễ thì sẽ gặp nguy hiểm".
Dù gì cũng là người nhà họ Lâm.
Mà bây giờ Thần Ẩn cũng tham gia rồi.
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Hai người đứng dậy, đi về phía phòng riêng Chí Tôn số ba.
Hai người nhanh chóng đi đến cửa.
Trương Minh Vũ áp tai vào cửa nghe, bên trong không có động tĩnh gì?
Rốt cuộc có ai không?
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt nhìn nhau, vô cùng hoang mang.
Mặc dù phòng riêng cách âm tốt, nhưng nếu như đánh nhau... thì âm thanh vẫn lọt ra ngoài...
Chuyện gì vậy?
Trương Minh Vũ hoang mang, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Tần Minh Nguyệt mím môi, cũng cảm thấy bối rối.
Lần này khác lần trước.
Dù sao kẻ địch họ phải đối mặt là người của tổ 11 Thần Ẩn!
Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên, anh hỏi: "Đúng rồi, cô đem theo súng không?"
Tần Minh Nguyệt khó chịu liếc xéo anh: "Anh tưởng tôi có thể tùy tiện mang súng ra ngoài à?"
À....
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Vậy cô chuẩn bị cái gì rồi?"
Tần Minh Nguyệt nói: "Trước khi ra ngoài, tôi ăn hai miếng bánh bao cho đỡ đói!"
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!
Vậy mà gọi là chuẩn bị hả?
Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt cũng rất hoang mang.
Tôi làm sao chứ?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ bất lực nói: "Thực sự không còn cách nào nữa, chúng ta chỉ có thể xông vào thôi".
Tần Minh Nguyệt lặng lẽ gật đầu.
Bây giờ thực sự không có cách nào khác.
Phù!
Trương Minh Vũ cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.
Một giây sau, anh đẩy mạnh cửa phòng riêng ra!
Bốp!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Trương Minh Vũ đi vào trong.
Tần Minh Nguyệt đi theo sau!
Một giây sau, hai người bàng hoàng.
Trong phòng riêng có rất nhiều người.
Nhưng... sao đều ngồi trên bàn ăn vậy
Một thanh niên mặc vest ngồi ở vị trí chính, Lý Thiên Vinh ngồi bên cạnh!
Bà cả, bà hai và Lâm Tuấn Minh ngồi đối mặt với hai người.
Quay lưng lại với Trương Minh Vũ!