Anh tiến lên một bước, che chở cho Lâm Kiều Hân ở sau lưng.
Anh biết rằng, Long Thất không phải là đối thủ của Sơn Bản Lộ.
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ phức tạp.
Anh ta……
Lại là bóng dáng sau lưng quen thuộc.
Sơn Bản Lộ cười nhếch mép, đôi mắt đầy ẩn ý.
Hắn không coi Trương Minh Vũ ra gì.
Long Thất tiến lên một bước, trịnh trọng nói: "Cậu Minh Vũ, mấy người đi trước đi!"
Lần này, anh ta cũng không nắm chắc phần thắng.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lo lắng.
Long Thất nặng nề nói: "Cậu Minh Vũ, không thể do dự, không còn cách nào khác nữa rồi”.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Anh hiểu, nhưng...
Cuối cùng, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ đăm chiêu, anh nói: "Được, mọi người cẩn thận, tôi đi tìm cứu viện".
Nói xong, anh vươn tay nắm lấy cánh tay của Lâm Kiều Hân.
Khó khăn vẫn còn phía trước!
Sơn Bản Lộ cau mày, nói với nụ cười chế giễu: “Với đôi chân này của anh mà cũng muốn đi à?"
Nói xong hắn khẽ lắc đầu.
Long Thất tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Đối thủ của anh là tôi, sao bọn họ lại không thể đi chứ?"
Nói xong cơ thể anh ta dần dần trở nên căng cứng.
Tư thế chiến đấu!
Sơn Bản Lộ nghiền ngẫm nói: "Thực lực của anh cũng không tệ, đáng tiếc... hôm nay tôi sẽ không chơi với anh”.
Xoạt!
Dứt lời, tiếng xé gió phát ra!
Một bóng đen lao thẳng tới chỗ Long Thất!
Vèo!
Mọi người xung quanh lập tức ớn lạnh!
Nhanh quá!
Trương Minh Vũ dừng bước.
Quay đầu liếc nhìn, đồng tử đột nhiên co rút lại!
Tốc độ này...
Trương Minh Vũ vô thức hét lên: “Long Thất cẩn thận!"
Long Thất cau mày, quay người đáp trả bằng một nắm đấm!
Bụp!
Âm thanh va chạm nặng nề vang lên!
Ngay sau đó, Long Thất lùi liên tiếp về phía sau mấy bước!
Bóng đen cũng bay ngược ra sau một đoạn!
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sao... lại có người khác?
Ánh mắt Long Thất đầy vẻ nghiêm túc.
Bóng đen đó cũng kinh ngạc.
Sơn Bản Lộ thì thầm: “Giao hắn lại cho anh”.
Nói xong, hắn đi về phía Trương Minh Vũ.