Sơn Bản Lộ dứt lời, nhưng xung quanh không có bất cứ động tĩnh gì.
Ba người Lâm Tuấn Minh trố mắt nhìn nhau.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Người đâu?
Lý Thiên Vinh cũng ngơ ngác nhìn xung quanh.
Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại, hét lên: "Ra đây!"
Trương Minh Vũ tò mò liếc nhìn.
Nhưng không có ai...
Thấy vậy, Lâm Kiều Hân nhanh chóng chạy đến bên Trương Minh Vũ, nắm chặt cánh tay anh.
Trương Minh Vũ cau mày, lo lắng nói: "Cô quay lại làm gì? Đi mau đi!"
Lâm Kiều Hân nghiến răng, khẽ lắc đầu.
Cô không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Nhưng cái lắc đầu nhẹ nhàng đã thể hiện sự lựa chọn của cô.
Sự lo lắng thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.
Ánh mắt Sơn Bản Lộ cũng đầy vẻ nghiêm túc.
Mấu chốt nhất là... đòn tấn công của kẻ địch đã đến.
Hắn còn không nhìn rõ được vị trí của kẻ địch ở đâu!
Điều này... hơi đáng sợ!
Trận chiến của Long Tam và Long Thất vẫn đang diễn ra.
Tần Minh Nguyệt cũng không nhàn rỗi.
Nhưng trong lòng ba người họ đã buông lỏng nhiều.
Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Còn không bước ra à? Vậy tao sẽ ép mày phải ra!"
Nói xong, hắn lại xông về phía Trương Minh Vũ!
Tốc độ lại tăng lên!
Trương Minh Vũ cau mày.
Muốn vươn tay đẩy Lâm Kiều Hân ra, nhưng Lâm Kiều Hân lại ôm chặt lấy cánh tay của anh!
Dù thế nào cũng không buông tay ra được!
Trương Minh Vũ cũng bất lực.
Khoảnh khắc tiếp theo, Sơn Bán Lộ đã ở trước mặt anh!
Nắm đấm lao đến!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chỉ có thể thuận theo ý trời!
Cảm giác này... thật sự rất khó chịu!
Chẳng mấy chốc, nắm đấm đã ở trước mặt anh!
Vút!
Đột nhiên, tiếng xé gió lanh lảnh lại vang lên!
Sơn Bán Lộ buộc phải lùi lại!
Cạch!
Một âm thanh sắc lạnh vang lên từ mặt đất.
Hả?
Mọi người đều sửng sốt.
Theo âm thanh nhìn lại, thì phát hiện trên mặt đất có một tảng đá cỡ ngón tay cái đã bị vỡ vụn.
Ực!
Mọi người xung quanh nuốt nước bọt.