Lý Thiên Vinh chật vật nuốt nước bọt.
Ánh mắt lóe sáng vừa nãy thì sao? Ý tưởng vừa nãy là gì?
Ông ta... đã quên sạch!
Lý Thiên Vinh chỉ muốn tát mình mấy bạt tai.
Ông ta há miệng rất lâu, nhưng không nói được lời nào!
Chẳng mấy chốc, Long Thất đã đến trước mặt!
Mọi người xung quanh không khỏi trợn tròn mắt!
Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Vẫn chờ đợi ư?
Ngay sau đó, Long Thất giơ cao nắm đấm của mình...
Tư thế chuẩn bị vung xuống!
Lý Thiên Vinh ngơ ngác!
Lúc này, trong đầu ông ta lại lóe lên một tia sáng!
Đúng rồi!
Lý Thiên Vinh hoảng sợ nói: "Ông chủ Trương, xin hãy tha cho tôi! Tôi sẵn sàng...”
Bùm!
Âm thanh trầm đục vang lên cắt ngang lời nói của Lý Thiên Vinh!
A!
Lý Thiên Vinh rống to!
Âm thanh đó chẳng khác nào lợn bị chọc tiết!
Tất cả mọi người thẫn thờ.
Lý Thiên Vinh... lại bay ra xa!
Bụp!
Tiếp đó, Lý Thiên Vinh nặng nề ngã xuống đất!
Cơ thể mềm nhũn!
Không chút do dự, Long Thất lại bước về phía trước!
Phù phù!
Lý Thiên Vinh thở gấp, khó khăn hét lên: "Ông chủ Trương! Tôi tặng công ty tôi... cho cậu!"
Nói xong, ông ta nhìn thẳng về phía Trương Minh Vũ!
Lần này, ông ta đã thông minh hơn!
Lời nói không dư thừa, tránh việc chưa nói xong đã phải chịu đòn!
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Mọi người xung quanh cũng trợn mắt há mồm!
Tặng... công ty ư?
Một tia sáng kinh ngạc cũng lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân!
Ồ!
Long Thất dừng lại!
Lý Thiên Vinh thở phào nhẹ nhõm.
Áp lực giảm xuống, cơn đau lại ập đến.
Đau đớn không thể chịu nổi!
Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ bình thản lẩm bẩm: "Được, là ông nói đấy nhé”.
Lý Thiên Vinh nhếch miệng cười nói: "Tôi nói! Tôi nói mà! Tôi tuyệt đối sẽ không lật lọng!"