*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lát sau, tất cả mọi người đã tụ tập ở cửa.
Long Tam và Long Thất bước từ xa xa tới.
Lâm Quốc Long nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trương Minh Vũ, cậu lại giở trò quỷ quái gì nữa đây?”
Trương Minh Vũ thản nhiên nhìn lướt qua, không thèm để tâm.
Trong lòng đã nhiều phiền não, bọn họ còn quấy rối thêm.
Lâm Quốc Long thấy thế, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận.
Khụ khụ!
Ông cụ Lâm ho khan một tiếng.
Lâm Quốc Long cũng chỉ đành nuốt lại lời định nói.
Lạnh lùng hừ một tiếng!
Tuy Lâm Quốc Phong trầm mặc không nói gì, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm.
Trương Minh Vũ bất ngờ vì bà hai và Lâm Tuấn Minh hôm nay lại cực kỳ im lặng.
Long Thất và Long Tam đã tới.
Trương Minh Vũ nghiêm nghị hỏi: “Chúng ta đi thế nào?”
Long Tam đáp lời: “Tôi đã sắp xếp xong, chắc là sắp tới rồi”.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Sắp xếp rồi hả?
Trương Minh Vũ cũng không nói gì nữa, Long Tam làm việc thì anh vẫn cực kỳ yên tâm.
Không lâu sau, tiếng ô tô vang lên.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Nhìn về nơi tiếng phát ra âm thanh, bây giờ mới phát hiện có khoảng hơn mười xe hàng lớn đi vào đại viện!
Hả...
Tất cả ngây người.
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Đánh lạc hướng hả?
Trương Minh Vũ lập tức nở nụ cười.
Thông minh!
Xe hàng ngừng lại.
Trương Minh Vũ cao giọng nói: “Mọi người lên xe đi”.
Vừa dứt lời, bốn mươi vệ sĩ động tác nhanh nhẹn chui vào một chiếc xe hàng lớn.
Rất chật chội.
Nhưng không ai nói gì.
Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Cũng không tệ lắm.
Nhưng nhìn lại, sao tất cả người nhà họ Lâm lại không nhúc nhích?
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên một cảm giác phẫn nộ.
Làm người bảo vệ tốn sức vậy sao?
Ông cụ Lâm cao giọng nói: “Ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau lên xe?”
Nói xong ông cụ và Lâm Kiều Hân đang dìu đỡ bên cạnh từ từ đi về phía xe hàng.
Vốn dĩ, ông cụ không cần chen chúc với người khác.
Nhưng nếu ông cụ không đi đầu thì những người khác sẽ không lên.
Ông cụ Lâm đã lên xe.