Sự yếu ớt trong cơ thể đã đạt đến cực điểm!
Trương Minh Vũ lại mỉm cười một cách khó khăn.
Nhưng đôi mắt... lại từ từ nhắm lại!
Không được!
Nước mắt của Lâm Kiều Hân ngay lập tức trào ra!
Không được ngủ!
Chẳng mấy chốc, trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ kiên định!
Hai tay cô ôm đầu Trương Minh Vũ!
Từ từ... cúi xuống!
Hả?
Thấy vậy, Hàn Quân Ngưng lập tức cau mày!
Nhưng...
Cuối cùng, Hàn Quân Ngưng không nói thêm gì nữa, tiếp tục lau máu.
Khuôn mặt của Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng.
Động tác vô cùng kiên định!
Lâm Kiều Hân áp sát trước mặt Trương Minh Vũ!
Cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh...
Hả?
Cơ thể Trương Minh Vũ căng cứng, một luồng điện cấp tốc chạy khắp người!
Khiến ý thức vốn dĩ mơ hồ lại tỉnh táo hơn mấy phần!
Khi mở mắt ra, anh vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân rất gần!
Chuyện này...
Đầu óc Trương Minh Vũ nhất thời mông lung!
Đây là…
Mùi thơm xộc thẳng vào mũi, cơ thể Trương Minh Vũ sản sinh ra cảm giác đặc biệt!
Dòng điện nhanh chóng xoẹt qua!
Ý thức vốn dĩ mơ hồ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Khóe miệng... cực kỳ mềm mại!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.
Hoàn toàn bị sốc!
Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân đỏ mặt ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau...
Ôi...
Mặt Lâm Kiều Hân càng đỏ hơn, giống như có thể nặn ra máu.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô.
Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân lẩm bẩm: "À... anh đừng ngủ...”
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hàn Quân Ngưng cong môi, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ kỳ dị.
Khốn nạn!
May mà... Trương Minh Vũ không ngủ.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhìn lên thì thấy Hạ Hâm Điềm đang nhanh chóng bước vào với Liễu Thanh Duyệt!
Lúc này, khuôn mặt của hai cô gái cũng đầy vẻ lo lắng.
Vương Hạo theo sát đằng sau hai người.
Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Chị tư đến rồi.
Hạ Hâm Điềm kêu lên: “Trời ơi, sao... sao nhiều máu vậy?"
Hàn Quân Ngưng khẽ nhíu mày, lo lắng nói: "Chị tứ, nhanh lên!"
Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt đầy vẻ đau lòng.
Cô ấy bước tới gần!
Trương Minh Vũ cười khổ nói: "Chị tư...”
Liễu Thanh Duyệt rất dịu dàng nói: "Em trai, đừng lên tiếng, xong ngay thôi”.
Nói xong, cô ấy lao ra sau ghế sofa.
Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.
Có nhiều chị gái, thật tốt.
Điều quan trọng nhất là... cô ấy vừa hôn mình?
Không biết có phải do kích thích tinh thần hay không mà sự mệt mỏi trong người thực sự đã tan biến đi rất nhiều.
Hàn Quân Ngưng bước sang một bên.
Lâm Kiều Hân ngồi xổm trước mặt Trương Minh Vũ, nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt bắt đầu thao tác.
Có gây mê nên không đau.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Không lâu sau, máu ngừng chảy, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn rất mệt mỏi.
Phù!
Một lúc lâu sau, Liễu Thanh Duyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mau đi mua một số thứ bổ máu, dưỡng thương cho tốt”.
"Nếu không ngày mai sẽ không dậy nổi”.