Lâm Kiều Hân cũng ngoan ngoãn đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười.
Liễu Thanh Duyệt liếc mắt, lập tức chú ý tới khuôn mặt đỏ bừng của Trương Minh Vũ.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt mỉm cười nói: "Khá hơn chưa?"
Lời nói vẫn đầy ắp sự quan tâm.
Trương Minh Vũ cười đáp: "Tốt hơn nhiều rồi, em cảm thấy chắc sẽ không ảnh hưởng đến ngày mai đâu”.
Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Vậy thì tốt”.
Nói xong, cô ấy quay đầu tiếp tục nói: "Kiều Hân, hôm nay em mệt mỏi cả ngày rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi”.
A?
Cô ấy dứt lời, cả Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đều sững sờ.
Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Kế bên là phòng của em”.
Ôi...
Lâm Kiều Hân do dự, sau đó lúng túng nói: "A... Được, vậy em về phòng nghỉ ngơi”.
Nói xong, cô lại liếc nhìn Trương Minh Vũ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trương Minh Vũ hơi kinh ngạc.
Lâm Kiều Hân từ khi nào lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?
Tiếp đó, Lâm Kiều Hân bước ra khỏi phòng.
Tia sáng lóe lên trong mắt Liễu Thanh Duyệt.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị muốn nói gì à?”
Liễu Thanh Duyệt ngồi ở bên giường, cười nói: "Quên mất rồi”.
Quên hả?
Trương Minh Vũ hơi hoang mang.
Liễu Thanh Duyệt làm như không có chuyện gì, cười nói: "Em trai, chị không muốn thua cô ấy”.
Nói xong, trong mắt cô ấy đầy ẩn ý.
Hả?
Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.
Đây là đâu? Tôi là ai?
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị đang nói gì thế?"
Liễu Thanh Duyệt khẽ cười, ánh mắt như lửa đốt nói: "Không có gì, sau này em sẽ biết”.
Ôi...
Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Sao lại bí ẩn thế...
Chẳng mấy chốc, đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, hỏi: "Em trai thối tha, nhìn thấy chị... em không có cảm giác gì khác sao?"
Gì cơ?
Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng!
Sao tối nay mọi người cư xử kì lạ thế...
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới ngơ ngác nói: "Không có...”
Liễu Thanh Duyệt trợn mắt giận dữ.
Tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại có vẻ thất vọng.
Thằng em trai thối tha!
Thấy vậy, Trương Minh Vũ thậm chí còn bối rối hơn.
Sao nữa vậy?
Liễu Thanh Duyệt nói tiếp: "Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, chị cũng về phòng đi ngủ đây”.
Trương Minh Vũ ngây ngốc gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt không chần chừ nữa, cô ấy đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Bụp!
Tiếng cửa đóng lại.
Trương Minh Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí của cánh cửa.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Lạ lùng.
Kỳ quặc!
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ cũng chui vào chăn.
Dù sao, hôm nay cũng đã tránh được một kiếp nạn.
Bắt đầu từ hôm nay, chiến trường đã được chuyển đến Tĩnh Châu.
Trương Minh Vũ vẫn cảm thấy hơi mong đợi.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhắm mắt lại.
Ngọn lửa ở bụng dưới vẫn còn, nhưng không kích thích nhiều cũng không rõ ràng như lúc nãy.
Vô thức, Trương Minh Vũ chìm vào giấc mộng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chớp mắt, trời đã về khuya.
Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên.
Hả?
Trương Minh Vũ ngay lập tức bừng tỉnh từ trong giấc mộng!
Có người sao?
Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn sang.
Trong phòng là một màu tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen.
Đây là...
Cả người Trương Minh Vũ căng chặt, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Tiếng bước nhanh chóng chân đến gần.
Ực.
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, nhìn kỹ lại, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị tinh thần đánh trả bất cứ lúc nào.
Bóng người đó bước đến bên giường.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng.
Cả người căng cứng, bộ dạng như muốn dùng sức.
Nhưng đúng lúc này Trương Minh Vũ bỗng mơ hồ phát hiện ra người đứng bên giường hình như là… một bóng dáng xinh đẹp?