Dù trong lòng rất mong chờ nhưng vẫn có cảm giác không được tự nhiên.
Lâm Kiều Hân nắm chặt tay.
Cô cũng khó xử.
Nhưng…
Chị hai và chị tư đều đã giúp được anh, em kém cỏi vậy sao?
Chẳng mấy chốc, đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.
Cô cởi dép!
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Đây là…
Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đã đến bên Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Em làm sao vậy?"
Lâm Kiều Hân lại hít một hơi thật sâu, đặt tay lên vai Trương Minh Vũ.
Nhẹ nhàng đấm bóp.
Chuyện này...
Hai mắt Trương Minh Vũ lại mở to, giống như có dòng điện chạy qua toàn thân!
Cảm giác mềm mại tấn công vào vai.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, cảm thấy khó tin.
Cô ấy... mát xa cho mình sao?
Trời đất ơi...
Trương Minh Vũ nằm trên giường, hoàn toàn choáng váng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng như có thể vắt ra nước.
Nhưng...
Cô ấy vẫn cố kiềm chế!
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ sực tỉnh.
Nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác rất quái dị.
Lâm Kiều Hân nhẹ giọng hỏi: "Anh có... thoải mái không?"
Trương Minh Vũ nhe răng cười nói: "Thoải mái, rất thoải mái!"
Không hiểu sao lòng anh bỗng rạo rực!
Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại tập trung sự chú ý tới bả vai Trương Minh Vũ.
Tiếp tục mát xa nhẹ nhàng.
Tuy rằng cô khống chế lực không tốt lắm, nhưng... Trương Minh Vũ cũng không quá để tâm!
Hành động này đã nằm ngoài mong đợi!
Ha ha!
Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười, yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này!
Không lâu sau, Lâm Kiều Hân dừng tay.
Hả?
Trương Minh Vũ mở mắt ra.
Xong rồi à?
Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, nắm đấm nhẹ nhàng của Lâm Kiều Hân đáp xuống lưng của anh.
Đấm lưng!
Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Vô cùng hưởng thụ!
Lâm Kiều Hân cũng đã thích ứng hơn nhiều.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Không lâu sau, động tác của Lâm Kiều Hân đã chậm lại đáng kể.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được rồi, đừng đấm nữa, anh đã thoải mái hơn nhiều rồi”.
Lâm Kiều Hân tạm dừng động tác tay, nói: "Thoải... thoải mái thật sao?"
Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ ửng.
Câu nói này không được tự nhiên lắm...
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu nói: "Thoải mái hơn nhiều rồi”.
Lâm Kiều Hân thả lỏng hơn.
Ngay sau đó, cô bỏ hai tay sang một bên.
Căn phòng chìm trong im lặng.
Khóe miệng Trương Minh Vũ vẫn tươi cười, giờ phút này anh cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc.
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ phức tạp.
Đêm nay... anh đã trải qua nhiều việc mà trước đây anh không dám nghĩ tới.
Anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lâm Kiều Hân dường như ngày càng gần hơn.
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Mình... đang chủ động thu hẹp khoảng cách sao?
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân cảm thấy hơi khó tin.
Trương Minh Vũ lật người lại.
Anh rất buồn ngủ, mí mắt đã bắt đầu rũ xuống.