Hả?
Triệu Khoát lập tức nhíu mày.
Người xung quanh lại càng mờ mịt.
Phương Đại Minh kinh ngạc nhìn sang, cũng không nói gì.
Mãi lâu sau, Triệu Khoát mới thơ ơ nói: “Được rồi, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện”.
Hắn cũng đang cảm thấy lo lắng.
Dù gì... cũng không thể trêu chọc Trương Minh Vũ!
Triệu Khoát nhanh chóng xoay người rời đi.
Trương Minh Vũ cất tấm chi phiếu rồi đi theo trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Liễu Thanh Duyệt im lặng đi theo, Phương Đại Minh nối gót phía sau.
Mọi người bước ra khỏi cửa.
Triệu Khoát đi thẳng tới cầu thang ở đằng xa, ngồi xuống.
Trong lòng vẫn còn bất mãn khó chịu!
Năm trăm triệu tệ đấy!
Trương Minh Vũ bước đến gần chỗ Triệu Khoát rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Liễu Thanh Duyệt và những người khác lặng lẽ đứng sang một bên.
Triệu Khoát liếc mắt nhìn, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, cười ha hả nói: “Có thể gọi là bàn chuyện hợp tác, mà cũng có thể nói là thuyết phục anh đi theo con đường đúng đắn”.
Gì cơ?
Triệu Khoát cau mày hỏi: “Câu này có nghĩa là gì?”
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Đừng hợp tác với Chu Vân Đình, việc đó không tốt cho anh đâu”.
Chu Vân Đình?
Khi Triệu Khoát nghe thấy những lời đó, một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.
Thì ra là chuyện này!
Triệu Khoát ngay lập tức cười khẩy: “Sao vậy? Anh sợ à?”
Trương Minh Vũ lắc đầu và nói: “Tôi không sợ, chỉ là sẽ có thêm một phiền toái mang tên nhà họ Triệu”.
“Muốn đối phó... cũng cần phải có thời gian”.
Nói xong khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên.
Hừ!
Triệu Khoát lạnh lùng một tiếng, giễu cợt nói: “Tôi không sợ mấy lời đe dọa đó!”
Trương Minh Vũ nhẹ giọng nói: “Được thôi, hôm nay tôi đến đây không phải để nói nhảm với anh. Đây là lần cuối tôi khuyên anh, hãy ngừng việc hợp tác với Chu Vân Đình”.
“Nếu không... nhà họ Triệu cũng sẽ không còn nữa”.
Câu nói này rất bình tĩnh.
Dù sao, ngay từ ban đầu Trương Minh Vũ cũng không coi nhà họ Triệu ra gì.
Giờ... lại có thêm chị ba!
Triệu Khoát nhăn mày, lạnh lùng nói: “Trương Minh Vũ, anh đang giỡn mặt với tôi đấy à?”
Trương Minh Vũ lắc đầu cười khúc khích.
Thế nhưng trong lòng anh lại thêm lo lắng.
Anh muốn khiến Triệu Khoát ngừng hợp tác.
Nhưng...
Nên nói như thế nào đây nhỉ?
Đột nhiên có tiếng bước chân.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Giọng nói hờ hững của Phương Đại Minh vang lên: “Tôi cũng khuyên anh một câu, anh nên ngoan ngoãn nghe theo đi”.
“Nhà họ Triệu còn không bằng nhà họ Phương bọn tôi, càng huống hồ...”
Dứt lời anh ta mỉm cười giễu cợt.
Trong mắt Triệu Khoát hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhà họ Phương lớn mạnh như vậy rồi sao?
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Khoát trở nên nghiêm túc: “Phương Đại Minh, anh biến thành chó của Trương Minh Vũ từ khi nào vậy?”
Trương Minh Vũ?
Phương Đại Minh hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Tôi vừa mới nghe thấy cái tên ‘Trương Minh Vũ’ này, tôi không biết anh ta là ai, tôi cũng không phải là chó của ai hết!”
Xem ra là anh ta không nhận ra Trương Minh Vũ.
Hơn nữa trong lòng anh ta hơi ghen tị, tại sao tên này lại được Liễu Thanh Duyệt giúp đỡ nhiều vậy chứ?
Triệu Khoát cau mày lại.
Lúc này, giọng nói dễ nghe của Liễu Thanh Duyệt vang lên: “Đó là em trai tôi”.
Phương Đại Minh sững sờ.
Em trai?
Phương Đại Minh nghiêm túc nói: “Cậu chủ! Thật sự xin lỗi!”
Nói xong anh ta cúi đầu một góc chín mươi độ trước mặt Trương Minh Vũ.