*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Minh Vũ không thể ở yên.
Anh nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy một thanh sắt bên cạnh.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Anh nhặt thanh sắt lên rồi đi thẳng vào một căn phòng.
Các chiến sĩ cũng mệt rồi.
Phía trên luôn có người đu dây xuống!
Trương Minh Vũ cười nói: “Để tôi làm cho”.
Hả?
Chiến sĩ sửng sốt.
Trong mắt cậu ta đầy nghi ngờ.
Anh... được không?
Trương Minh Vũ phớt lờ, đi thẳng đến cửa sổ.
Đúng lúc có một người vừa xuống.
Trương Minh Vũ đâm thẳng vào người đó bằng thanh sắt.
Đâm ngay chỗ trọng yếu!
“Ối!”
Sau đó, một tiếng hét đau đớn vang lên.
Người đàn ông to lớn rơi xuống.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Lại thêm một người nữa.
Tôi thọc nè!
Rất kích thích!
Khóe miệng của các chiến sĩ xung quanh khẽ giật.
Như vậy cũng được sao?
Trương Minh Vũ cảm thấy rất hứng thú.
Anh nhìn xung quanh, cười ha hả nói: “Giúp tôi mang ghế lại đây”.
Một chiến sĩ làm theo.
Trương Minh Vũ ngồi xuống, không ngừng đâm thọc bằng thanh sắt!
Thọc phát nào chính xác phát đó!
Chơi vui thiệt!
Một nhóm binh sĩ ở sau trợn mắt há hốc mồm.
Nhiệm vụ nghiêm túc như vậy, sao lại... như chơi game thế?
Đại bàng... mổ gà con sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong chớp mắt, lại trôi qua thêm nửa tiếng.
Đã sáu giờ rưỡi!
Trời tối dần.
Trương Minh Vũ đâm thọc hồi lâu mới thấy phía trên đã không còn ai xuống nữa.
Hả?
Trương Minh Vũ ngây người.
Chuyện gì vậy?
Anh nhìn thăm dò xung quanh, lúc này mới phát hiện sợi dây thừng bên cạnh cũng không có người!
Đây là...
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh nghiêng tai lắng nghe, mới thấy tiếng đập cửa mạnh ở ngoài đã không còn!
Trương Minh Vũ ngừng cười, nói: “Mọi người coi chừng ở đây, tôi ra ngoài xem thử”.
Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Mọi người xung quanh hậm hực trợn tròn mắt.
Anh nghĩ anh là ai?
Không ai quan tâm.
Trương Minh Vũ không để ý, vội chạy đến hành lang.
Anh nhìn xung quanh mới thấy Tần Minh Nguyệt đang đứng ở cửa sắt.
Chăm chú lắng nghe.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Sau khi cân nhắc một lúc, anh vẫn bước tới.
Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Kỳ lạ, sao họ lại không tấn công?”
Trương Minh Vũ cũng hoang mang không rõ.
Tích.
Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Tiếng động này... nghe rất quen!
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt thay đổi trong chớp mắt, không chút do dự mà hét lên: “Lùi lại!”
Cô ta nói xong, nắm lấy tay của Trương Minh Vũ!
Hả?
Trương Minh Vũ ngây người.
Đám chiến sĩ không chút do dự lùi sang một bên, tất cả đều hoảng sợ!
Tần Minh Nguyệt lôi kéo Trương Minh Vũ thật mạnh.
Tích tích tích!