*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.
Có hy vọng?
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Được, chờ tôi”.
Nói xong, anh cúp điện thoại, đi thẳng đến cục cảnh sát Tĩnh Châu.
Chiếc taxi dừng lại.
Trương Minh Vũ cất bước vào trong.
Đảo mắt quét qua một vòng, lúc này mới phát hiện toàn bộ cục cảnh sát đã khôi phục như ban đầu.
Hiệu suất không tồi...
Sau đó là tiếng giày cao gót vang lên.
Nhìn về hướng phát ra tiếng động...
Đúng lúc nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang bước đến.
Mặc một chiếc áo khoác da màu đen, thật gợi cảm và nóng bỏng, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen, làm cô ta trông càng cao hơn.
Ồ?
Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên vẻ nghi ngờ.
Sao cô ta không mặc đồ chiến sĩ?
Tần Minh Nguyệt đi tới trước mặt anh, chậm rãi nói: "Đi thôi”.
Trương Minh Vũ tò mò hỏi: "Đi đâu?"
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, nói: "Không phải anh muốn giết người sao? Đi thôi”.
Khóe miệng Trương Minh Vũ run lên dữ dội.
Lời này...
Tại sao được nói ra khỏi miệng sếp Tần lại kỳ quái như vậy nhỉ...
Tần Minh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, cất bước đuổi theo.
Nhưng trong lòng anh vô cùng kích động.
Có kịch hay rồi đây!
Chẳng mấy chốc hai người đã ngồi lên xe.
Tần Minh Nguyệt không nói lời nào, đạp chân ga nhanh chóng lao ra ngoài.
Trương Minh Vũ cũng không hỏi nhiều.
Bây giờ anh cực kỳ tin tưởng vào Tần Minh Nguyệt.
Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Sau khi nhìn kỹ, anh mới nhận ra rằng mình đã đến bãi đậu xe của bệnh viện thành phố.
Hả?
Trương Minh Vũ đầy nghi hoặc.
Dạ Thập Nhị ở đây hả?
Tần Minh Nguyệt xuống xe.
Trương Minh Vũ yên lặng đi theo.
Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Nhớ kỹ, tôi không thể giúp anh giết người, tất cả… đều dựa vào anh”.
Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn.
Lời này… có ý gì?
Suy nghĩ cả buổi, anh cũng không tìm ra bất kỳ ý nghĩa nào.
Trương Minh Vũ lười nghĩ nhiều.
Đi một bước tính một bước.
Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã đến tầng cao nhất của bệnh viện, đi thẳng đến một văn phòng ở cuối hành lang.
Đây là...
Trong mắt Trương Minh Vũ lại nhiều thêm vẻ ngờ vực.
Đây không phải là khu vực để nằm viện, Dạ Thập Nhị càng không thể ở đây...
Tần Minh Nguyệt cũng không giải thích, đẩy cửa đi vào.
Trương Minh Vũ chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau.
Sau khi bước vào, mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi.
Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện căn phòng chứa đầy thuốc đông y...
Bên cạnh cửa sổ còn có một chiếc bàn làm việc.
Đằng sau chiếc bàn là một ông lão mặc áo khoác trắng đang ngồi.
Tần Minh Nguyệt bước đến gần và nói: "Có việc muốn nhờ ông giúp đỡ”.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Biết nhau à?
Ông lão ngẩng đầu lên, cười nói: "Sếp Tần, thứ lỗi tôi không nghênh đón từ xa”.
Tần Minh Nguyệt tức giận trợn tròn mắt nói: "Nói việc chính đi”.
Lúc này ông lão mới nghiêm túc, hỏi: "Được, vào luôn việc chính, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Khụ khụ.