Không biết tại sao, anh có cảm giác thân thiết không thể giải thích được với cảnh vật xung quanh.
Dù sao...
Từ nhỏ đến giờ, anh đều lớn lên ở trong rừng cây.
Ký ức ùa về trong đầu anh.
Nếu không nguy hiểm thì dẫn mấy chị đến đây... cũng đáng để hưởng thụ.
Khóe miệng Trương Minh Vũ chợt nở nụ cười tươi.
Anh đã từng tưởng tượng như thế nhiều lần rồi.
Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, nói: "Anh đang cười à?"
Trương Minh Vũ bối rối gãi đầu.
Không thể hiểu nổi.
Vẻ nghi ngờ xẹt qua trong mắt Tần Minh Nguyệt.
Tiếp tục đi về phía trước.
Thời gian chậm rãi trôi đi, chớp mắt đã chập tối.
Trương Minh Vũ không thể đi nổi nữa.
Chiều cao của khe rãnh cũng đạt tới bốn mươi mét.
Rõ ràng không thoát ra được.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, nói: "Chúng ta tìm một nơi để nghỉ ngơi chút đi”.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày đẹp.
Sau khi cân nhắc một lúc, cô ta nói: "Được”.
Trương Minh Vũ ngồi xuống mép khe rãnh bên cạnh.
Vừa đói vừa khát.
Tần Minh Nguyệt nhấc đôi chân dài nhanh chóng phóng lên khe rãnh bên cạnh.
Cẩn thận quan sát.
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới thong thả đi xuống.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Có động tĩnh gì sao?"
Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Vậy mà không có đuổi theo? Chuyện này...
Bọn chúng đang bò hay gì...
Mắt Tần Minh Nguyệt chợt lóe sáng, cô ta nói: "Chẳng lẽ bọn chúng vừa đi vừa tìm chúng ta, cho nên mới chậm như vậy”.
Ừ...
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, nói: "Có thể là vậy”.
Dù sao, cỏ đằng kia rất cao.
Nếu nằm trong bụi cỏ thì không dễ bị phát hiện.
Chúng chắc chắn đang điều tra cẩn thận.
Nếu vậy... thì bây giờ có lẽ anh đã cách bọn chúng một khoảng khá xa.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nằm xuống.
Mặt trời xuống núi, bên trong khe rãnh càng trở nên âm trầm hơn.
Ùng ục.
Đột nhiên, bụng anh sôi lên thành tiếng.
Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện mình đã không ăn gì cả ngày.
Tần Minh Nguyệt cũng rất đói.
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Cô nó xem chúng ta có chết đói ở đây không?"