*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đùi của Trương Minh Vũ đã bắt đầu đau đớn, nhưng con thỏ vẫn chưa hề chậm lại!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Tôi bắt cho!”
Gì?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, một bóng người xinh đẹp vụt qua...
Tần Minh Nguyệt đã đuổi theo!
Vãi chưởng!
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, trong mắt là sự ngỡ ngàng!
Nhanh vậy hả?
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng lao ra được hơn mười mét!
Cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên!
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ!
Làm gì vậy?
Còn chưa kịp suy nghĩ thì nhìn thấy Tần Minh Nguyệt ném ra một... Cục đá?
Dùng đá để bắt thỏ?
Trương Minh Vũ không thể không dừng lại.
Vẻ mặt đầy hoang mang!
Bốp!
Đột nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên.
Tần Minh Nguyệt dừng lại.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Đập trúng thật rồi sao?
Tần Minh Nguyệt đi về phía trước rồi mất tăm.
Trương Minh Vũ đờ đẫn đi tới.
Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt đi ra khỏi hốc của cây thông.
Tay cầm... một con thỏ xám.
Đây là...
Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng!
Đập... Đập trúng thiệt hả?
Khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt tràn đầy sự ngạc nhiên, nói: “Anh giỏi quá, có thể tìm được thỏ luôn này?”
Trương Minh Vũ tức giận trợn trắng mắt.
Thiệt tình...
Tần Minh Nguyệt đứng trước mặt anh khen ngợi: “Không tệ, hôm nay anh lập công rồi”.
Trương Minh Vũ hậm hực nói: “Cô có công, nó là do cô bắt được”.
Nói xong, anh bĩu môi.
Công lao lớn như vậy mà lại bị cướp mất tiêu.
Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Trương Minh Vũ.
Một lúc sau mới nói: “Được rồi, chúng ta ăn thôi, rồi tìm chỗ nghỉ ngơi nữa”.
Trương Minh Vũ lại bĩu môi.
Im lặng gật đầu.
Sau đó hai người đi tới một mảnh đất trống.
Bên đây rộng rãi hơn một chút.