Khi nói, giọng của Tần Minh Nguyệt càng kích động hơn!
Có vẻ như đang rất sợ!
Luyện công?
Trong mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mờ mịt.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Xem ra... Tần Minh Nguyệt cũng là một người đáng thương.
Sau khi cân nhắc một lúc, Trương Minh Vũ khẽ dùng sức của cánh tay, ôm Tần Minh Nguyệt vào lòng.
Anh muốn dùng cách này để cho đi một chút hơi ấm.
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay của Trương Minh Vũ.
Cơ thể mảnh mai đang run rẩy dần im bặt.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia kinh ngạc.
Thật sự có tác dụng sao?
Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt không còn run rẩy nữa.
Cô ta dần bình tĩnh lại.
Trương Minh Vũ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Phù!
Một cơn gió thổi qua.
Cơ thể của Trương Minh Vũ run lẩy bẩy!
Lạnh vậy nhỉ?
Trương Minh Vũ di chuyển cơ thể của mình, đốt lửa lại một lần nữa.
Ngọn lửa bùng cháy, nhiệt độ cũng tăng lên.
Trương Minh Vũ trở lại vị trí hồi nãy.
Nhìn thật kỹ.
Tần Minh Nguyệt hơi cau mày, mặc dù đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng dường như vẫn còn căng thẳng.
Trương Minh Vũ nằm xuống.
Đặt tay lên vai Tần Minh Nguyệt.
Vỗ nhẹ.
Tần Minh Nguyệt từ từ thả lỏng cặp chân mày đang nhíu chặt.
Thật yên tĩnh.
Khóe miệng của Trương Minh Vũ nở một nụ cười.
Anh nhắm mắt lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không bao lâu Trương Minh Vũ cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
"A!"
Trương Minh Vũ bị đánh thức bởi một giọng nói!
Có chuyện gì vậy?
Trương Minh Vũ mờ mịt mở mắt ra.
Anh phát hiện Tần Minh Nguyệt đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt đầy hoảng hốt, giống như đang... kiểm tra quần áo?
Sao vậy?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Ngay sau đó, gương mặt của Tần Minh Nguyệt lạnh tanh, thờ ơ hỏi: "Anh ôm tôi làm gì?"
Ơ...
Trương Minh Vũ sửng sốt một lúc, sau đó nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối hôm qua.
Một lúc lâu, Trương Minh Vũ tức giận nói: "Cô nương ơi, là cô tự nhích qua đây đấy!”
"Tôi không nhúc nhích, vẫn nằm ở chỗ ngày hôm qua mà”.
Nói xong anh trợn mắt.
Chuyện gì vậy...
Hả?