Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm...
Đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đang phát sáng của Tần Minh Nguyệt.
Đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh!
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Sao vậy?”
Còn tưởng là gặp phải thú dữ hay gì đó nữa chứ...
Tần Minh Nguyệt mỉm cười hỏi: “Anh vẫn chưa nhận ra màu gì sao?”
Màu?
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nhưng...
Thật lâu sau đó Trương Minh Vũ mới đờ đẫn nói: “Không, rốt cuộc đó là màu gì vậy?”
Hoàn toàn ngơ ngác!
Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nói nhỏ: “Anh thật quyến rũ”.
Nói xong, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh.
Đôi môi đỏ mọng quyến rũ cũng nở ra một nụ cười.
Trương Minh Vũ chết lặng!
Cô ta... bị bệnh hả?
Quyến rũ cái quái gì?
Một lúc sau Tần Minh Nguyệt từ tốn nói: “Chợt nhận ra anh là một người đàn ông khá dễ thương, nếu anh chưa phát hiện ra thì cứ đợi đi”.
Nói xong cô ta bước về phía trước.
Ơ...
Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Chết tiệt...
Mắc bệnh gì vậy?
Trương Minh Vũ hậm hực trợn tròn mắt.
Nhìn một vòng xung quanh.
Xác định xung quanh không có nguy hiểm gì mới tiếp tục đi tới.
Sau lưng không có ai, trước mặt cũng không có tiếng động nào, nhưng không biết vì lí do gì, Trương Minh Vũ luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như bị một thứ gì đó rất nguy hiểm nhìn chằm chằm.
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.
Tần Minh Nguyệt lặng lẽ đi về phía trước.
Nước mưa vẫn rơi đều đều, hai người họ đã ướt nhẹp.
Phù!
Trương Minh Vũ thở hổn hển.
Đi lâu như vậy khiến thể lực không thể nào theo kịp.
Nếu tiếp tục đi như thế này thì chừng nào mới tới bìa rừng đây?
Còn nữa, Trương Minh Vũ cảm thấy khu rừng này hình như không có điểm kết thúc.
Ngay cả một khe núi cũng là một khu rừng!
Trương Minh Vũ cau mày, linh cảm xấu trong lòng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Không thể tiếp tục như thế này được!
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới từ tốn nói: “Chúng ta có nên tìm cách để đi lên trên không?”
Tần Minh Nguyệt nhìn một vòng xung quanh.
Cuối cùng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không được, chỗ này cao quá, không thể trèo lên được”.
Trương Minh Vũ lại hỏi: “Vậy cô có thể nghĩ cách tìm người tới cứu cô không, sẽ thuận tiện hơn nếu có trực thăng hay là một thứ gì đó khác?”
Trực thăng...
Tần Minh Nguyệt trợn mắt nói: “Anh nghĩ tôi là thần tiên hay gì? Điện thoại không có tín hiệu thì tôi có cách nào chứ?”
Trương Minh Vũ cảm thấy thất vọng.
Quả thật...
Anh lại lấy điện thoại ra, muốn xem xem có bất ngờ nào không.
Nhưng...
Lần này ngay cả pin cũng không còn...
Bà nội nó!