Cái chai vỡ tan. Khẩu súng văng ra, và các mảnh thủy tinh đập xuống mặt sàn gỗ. Raine lao bổ vào ông ta, tai ù ù. Họ cùng nhau lăn xuống chân cầu thang.
Ed đập mạnh vào tường, và cô hài lòng man rợ trước tiếng bịch đó, trước tiếng gầm gừ nặng nề của ông ta. Dù vậy, không có thì giờ để tận hưởng nó - chưa đầy một phần nghìn giây sau cô bật lên khỏi người ông ta và nửa trượt, nửa ngã lộn xuống các bậc thang còn lại, bịch bịch bịch bịch. Cô bật dậy, lao qua bếp, vớ bừa các đồ vật và quăng chúng về phía ông ta.
Cái máy nướng đập vào vai ông ta, máy xay trượt qua, va phải tường. Cô rẽ vào văn phòng, quay phắt lại, và suýt nữa thì ném trúng một cái loa vào ông ta. Ông ta cúi người tránh các món đồ, la lên câu gì đó, nhưng cô không hiểu nổi, bởi chính cô cũng đang la hét, cứ như âm thanh cũng có thể biến thành vũ khí. Tất cả sự phẫn nộ mà cô đã cố gắng kiểm soát thoát ra ngoài trong một tiếng rít chói tai, điên rồ, kéo dài mãi không ngớt. Cô cảm thấy mình có thể trở nên cực kỳ bạo lực, điên rồ, hoặc cuồng loạn.
Ông ta lao bổ vào văn phòng theo sau cô. Giờ thì ông ta đang chắn giữa cô và cửa. Cô đã đâm vào ngõ cụt, đúng là ngu si đần độn. Bây giờ thì chẳng còn cách nào vượt qua ông ta để chạy ra ngoài được nữa. Cô cầm lấy một cái cúp thể thao trên giá và quăng nó. Ông ta che mặt, chửi thề khi nó đập vào khuỷu tay của ông ta, rồi lại đuổi theo cô, mặt tím tái vì máu không lưu thông được.
Cô tránh ra sau cái bàn lớn chất đầy thiết bị máy tính, đẩy nó ra khỏi tường để cho mình có thêm không gian. Nguồn năng lượng hoang dại, điên cuồng bắt đầu rút dần. Nỗi sợ hãi lại bắt đầu giương nanh vuốt. Cô ném tất cả những gì đến tay: vở, sách Tin học, modem. Một cơn mưa kẹp giấy và đinh dẹt, một chồng CD. Cô lôi một nắm bút chì và một cây kéo ra khỏi cái lọ nặng, rồi quăng cái lọ. Ông ta tránh được cái lọ. Đống bút chì còn lại bật ra và lăn xuống trên áo ông ta một cách vô hại. Ông ta lao qua bàn và giật lùi lại với một tiếng thét khi cô đâm kéo vào tay ông ta.
Ed nắm lấy mép bàn. Nó lao ken két trên sàn khi ông ta đâm nó vào hông cô thật mạnh, ép cô vào tường, rồi lại lao qua bàn, tránh những cú tấn công điên cuồng bằng kéo của cô.
“Đồ khốn ngu ngốc!” ông ta thở dốc. “Tao sẽ không làm hại mày.”
“Không, ông sẽ giết tôi”, cô thở dốc. “Và tôi sẽ không để ông làm điều đó.”
“Ngậm miệng lại!” Ông ta hét lên. “Tao không được giết mày! Nếu tao mà muốn giết mày thì tin tao đi, mày đã chết rồi! Tao phải mang mày tới chỗ Novak.”
“Novak?” Cô đông cứng, nắm chặt cây kéo như một con dao găm.
Ông ta nở một nụ cười ác quỷ, thở dốc và ép tay vào bụng. Cô có thể ngửi thấy hơi thở chua loét, hôi hám từ tận bên này cái bàn rộng. “Phải. Novak. Hắn ta muốn mày đấy, cô bé. Tao không nghĩ hắn định giết mày đâu, ít nhất ban đầu thì chưa. Hắn có dự định khác cho mày rồi. Cô bé may mắn. Mày biết đấy, trước đây tao còn cảm thấy khá là thương hại mày, nhưng vui thật... giờ thì tao không còn thấy thế nữa.”
Ông ta kéo cái bàn rời khỏi tường. Raine loạng choạng bước lùi lại, vấp vào đống dây điện bụi bặm và va vào góc tường. “Chính ông là kẻ đã tấn công tôi tối qua ở nhà tôi phải không, Ed?” Cô rít lên. “Tôi nhận ra mùi hôi của ông.”
Một nụ cười toe toét điên rồ tách đôi khuôn mặt méo mó của ông ta. “Ôi, điều đó làm tao tổn thương đấy, bé con. Thật quyến rũ làm sao.” Ông ta kéo cái bàn ra xa hơn khiến đống dây cắm gắn vào ổ điện sau cái bàn bắt đầu căng ra. “Chúa ơi”, ông ta lầm bầm, môi cong lại ghê tởm. “Trông mày giống hệt con mẹ đĩ điếm của mày.”
Những từ đó cho cô cú hích cô cần. Cô đỡ lấy màn hình máy tính ngay trước khi nó đổ xuống trên đống dây nhợ, nâng nó lên ngang ngực và quăng về phía ông ta với nguồn năng lượng bùng nổ cuối cùng của mình.
Mắt ông ta mở to và cánh tay ông ta vung lên. Ông ta nhăn lại khi cái màn hình đập vào ngực mình và lảo đảo lùi lại, cố bắt lấy thứ đó trước khi nó rơi xuống chân. Cô chớp cơ hội, vươn tay ra, mù mờ vớ bừa lấy thứ đầu tiên chạm tay tới, đó là cái máy fax. Ông ta lại xông đến. Cô quay phắt lại, lấy đà, và đập thật mạnh vào đầu ông ta.
“Tôi phát ốm vì việc mấy gã các người nói xấu mẹ tôi rồi”, cô bảo ông ta.
Ông ta chớp mắt một cách ngu ngốc. Sự im lặng đột ngột ấy thật đáng giật mình. Ông ta từ từ đổ xuống, như một cái cây, và đè lên cô. Cô đập mạnh đôi vai đau nhức vào bức tường đằng sau, và ngồi bệt xuống. Ông ta đè trên người cô, đầu gục gặc nặng nề cạnh cổ cô. Một dòng máu chảy dọc gò má ông ta.
Cô nằm đó hồi lâu, run rẩy, khóc, nhưng giờ này mà thút thít và sụp đổ là quá sớm, Connor vẫn còn nằm bất tỉnh ngoài kia, và nhờ ơn cô, Seth đang lao về mép vực với tử thần trong túi. Cô nâng người, vật lộn, cuối cùng cũng thoát khỏi trọng lượng chết của lão Ed, gỡ đống dây nhợ lằng nhằng khỏi người.
Cô trèo qua ông ta, co rúm lại vì buộc phải chạm vào người ông ta. Cô run dữ dội đến mức lại quỳ mọp, gần như là đập mặt xuống đất. Cô mơ hồ phát hiện cánh tay mình đang chảy máu. Khá nhiều, nhưng lúc này cô không thể bận tâm đến nó.
Đầu tiên là khẩu súng của lão Ed. Cô quỳ gối tìm trong đống đổ vỡ, lục tìm đống đồ lộn xộn bằng những ngón tay run rẩy. Cô tìm thấy nó dưới bàn, một khẩu Glock . Cô đút nó vào túi sau của cái quần jean quá chật. Nó lạnh và cứng, khó chịu vô cùng.
Cô nhìn chằm chằm xuống lão Ed. Ông ta đang thở và mạch vẫn đập, điều đó đồng nghĩa ông ta sẽ lại tỉnh dậy và tấn công cô. Lũ kẻ xấu trong các bộ phim kinh dị lúc nào cũng như vậy. Tốt nhất là cô đừng mạo hiểm.
Cô túm lấy chân ông ta, kéo ông ta ra khỏi đống thiết bị bị rơi, thở dốc và rên rỉ để cố gắng lôi ông ta ra từ dưới bàn. Cô loạng choạng đi vào bếp, lục lọi các ngăn tủ để tìm dây thừng, dây dù, gì cũng được.
Cô tìm thấy một cuộn băng dính, và lao về văn phòng, đầu tiên là trói ngoặt tay ông ta ra sau lưng, rồi đến cổ chân ông ta. Cô trói chặt đầu gối ông ta, sau đó gập chúng lại, rồi cuốn cổ tay với cổ chân của ông ta vào nhau. Cô chạy ra ngoài, tự hỏi có phải mình đã quá tay hay không.
Tạ ơn Chúa, Connor đang gượng ngồi dậy, tay chạm vào đầu một cách cẩn trọng. Cô khuỵu gối xuống bên cạnh anh ta.
“Anh ổn chứ?”
Anh ta nhăn mặt trước giọng nói to đùng của cô, “Cái quái gì vậy?”
“Sếp anh vừa dùng súng đánh anh. Rồi ông ta tấn công tôi. Ông ta định đưa tôi tới chỗ Novak.”
Connor liếc mắt nhìn cô nghi ngờ.
“Tin tôi đi, tôi không có thời gian dựng chuyện đâu”, Raine quát. “Đi nào, tôi sẽ giúp anh vào bếp.”
Cô lấy gậy cho anh ta và quàng tay quanh eo anh ta, giúp anh ta đứng thẳng khi anh ta nhỏm dậy. “Lão Ed đang ở trong văn phòng”, cô nói, dẫn anh ta lên bậc thềm. “Tôi đã dùng băng dính nhưng ông ta là người đầu tiên bị tôi trói, nên có thể anh sẽ muốn kiểm tra lại kỹ thuật của tôi đấy.”
“Ed?” Mắt anh ta nheo lại.
“Bọn tôi đã gặp nhau rồi”, cô giải thích. “Mười bảy năm trước, khi ông ta giết cha tôi. Và một lần nữa ở nhà tôi hôm qua. Ông ta là gã đeo mặt nạ trượt tuyết xuất hiện đầu tiên.”
“À”, anh ta lẩm bẩm khi cô mở cửa ra cho anh ta. “Hẳn cô rất bận rộn trong lúc tôi ngủ.”
Có một túi bông và thuốc mỡ kháng khuẩn nằm trên bàn bếp. Cô cầm lấy một miếng bông, thấm thuốc mỡ và đi vào văn phòng lộn xộn. Connor đang nhìn chằm chằm lão Ed.
“Cô đã biến ông ta thành xác ướp rồi”, anh bình luận.
Raine tách mái tóc vàng sậm màu bờm xờm của Connor ra và chấm chấm vết thương đang rỉ máu trên đầu anh ta.
Anh ta giãy nảy. “Đau! Tôi có thể tự làm!” Anh ta lấy miếng bông rồi hết nhìn xuống lão Ed lại nhìn cô. “Làm sao cô làm được vậy?”
Cô ôm lấy người, run rẩy. “Tôi đã đánh ông ta bằng cái máy fax của anh”, cô thú nhận.
“Tôi hiểu rồi.”
“Ông ta sỉ nhục mẹ tôi”, cô nói thêm. Cứ làm như cô cần phải biện hộ cho chính mình vậy.
“Nhớ nhắc tôi đừng bao giờ sỉ nhục mẹ cô nhé”, Connor nói.
“Tôi phải nói là mẹ tôi gây ấn tượng khá mạnh với rất nhiều đàn ông. Tôi bắt đầu nghĩ hẳn là bà từng cực kỳ bất kham.”
Cô nhận ra rằng mình đang lải nhải và ép mình ngậm miệng lại.
Connor mang một vẻ mặt kỳ cục như thể đang cố không cười. “Chà, ừm, nếu bà ấy mà có chút nào giống cô...”
“Không, không giống lắm”, cô nói. “Xem này, tôi xin lỗi vì đã làm loạn văn phòng của anh.”
“Không vấn đề.” Anh ta tập trung nhìn vào mặt cô và cau mày. “Cô có biết mình có một vết cắt trên mặt không? Má cô đang chảy máu kìa.”
Cô nhún vai. “Để sau.” Cô chạm vào vai anh ta. “Xem này, Connor, anh sẽ không bị hôn mê nếu tôi bỏ anh lại đây với vết u kia trên đầu chứ? Tôi có thể thả anh xuống một phòng cấp cứu trên đường tới...”
“Cô sẽ không đi đâu hết”, anh ta nói.
“Giải thích toàn bộ câu chuyện thì phức tạp lắm, nhưng tôi biết tại sao gã sát thủ tìm ra bọn tôi tối qua rồi”, cô giải thích qua hàm răng nghiến chặt. “Cũng như cái cách vừa nãy lão Ed tìm ra tôi. Trong áo khoác của Seth có chiếc vòng cổ bác Victor đưa cho tôi. Tín hiệu được truyền từ đó. Nhất định là thế.”
Mặt Connor sầm xuống. “Cô đã đặt nó vào đấy à?”
“Phải!” Cô hét. “Tôi đấy! Xin lỗi, được chưa? Tôi đúng là đồ ngốc! Lúc ấy tôi không biết chuyện gì đang diễn ra hết! Nếu bác Victor đang theo dõi thì sẽ thấy Seth trong hệ thống của ông. Ông có thể nghĩ anh ấy là tôi nhưng nhất định là ông sẽ đề phòng.”
Connor chộp lấy điện thoại. Anh ta ấn mạnh vào các phím, nghe rầm rầm. Rồi kiểm tra giắc cắm. Anh ta nhanh chóng lao vào bếp, lấy điện thoại trên tường. “Tên khốn. Ông ta đã cắt đường dây điện thoại.”
“Anh không có di động à?”
“Ngoài vùng phủ sóng. Chúng ta đang ở mặt bên kia của dốc Endicott.”
Cảm giác hoảng loạn bất lực trong mơ lại bắt đầu tấn công cô. “Nhưng tôi phải tìm thấy Seth trước khi anh ấy tới chỗ họ gặp mặt.”
“Bằng cách nào? Dù lão Riggs chưa cắt đường dây điện thoại thì hệ thống điều khiển trung tâm nằm trong văn phòng này cũng vừa bị cô phá hủy rồi. Người giỏi máy tính là Davy chứ không phải tôi. Anh ấy hoặc Seth có thể lắp ráp lại đống hỗn loạn này, nhưng tôi thì không thể.”
Cô ấn lòng bàn tay vào mắt. “Tôi có thể sử dụng màn hình hiển thị mà lão Ed đã dùng để tìm ra tôi.”
Connor lắc đầu. “Bán kính năm kilomet. Cô nằm ngoài vùng phủ sóng rồi. Lúc này cách duy nhất để tìm ra họ là tìm họ trên một máy chủ chạy phần mềm X-Ray Specs và nhập được đúng mật mã truyền tín hiệu.”
“Hệ thống của bác Victor”, cô thì thầm. “Đó là máy phát tín hiệu của ông ấy.”
Mặt Connor trở nên trầm ngâm. “Phải rồi. Hệ thống của lão Victor.”
“Chìa khóa xe đâu, Connor?”
Anh ta lắc đầu. “Quên đi. Cô sẽ không...”
“Chìa khóa, Connor.” Cô lôi khẩu súng của lão Ed ra khỏi quần và chĩa vào anh ta. “Ngay bây giờ.”
Anh ta chạm tay lên đầu và nhìn những ngón tay dính máu của mình. “Định bỏ tôi lại một mình trong tình trạng chấn động ư? Tôi có thể hôn mê và chết, cô biết đấy.”
Cô nghiến răng. “Tôi có thể tạt vào một nhà hàng xóm để bảo ai đó tới chăm sóc anh.”
“Tôi cho cô một mẹo nhỏ nhé, Raine. Lần tới khi cố dùng súng ép ai đó thì đừng mời họ sữa, bánh quy, và một cái chăn ấm áp. Sự đáng tin của cô hoàn toàn vứt đi đấy. Giờ thì bỏ thứ đó xuống. Trông cô ngớ ngẩn lắm.”
Raine thở dài, thả khẩu súng xuống. “Vậy thì cho tôi nghỉ cái đi”, cô lẩm bẩm. “Tôi sẽ vừa đi vừa học.”
“Tôi sẽ đi cùng cô”, Connor nói.
“Không!”
Họ nhìn xuống. Tiếng thét đó phát ra từ miệng Ed. Ông ta vùng vẫy dưới đống băng dính. “McCloud, tôi phải nói cho cậu chuyện này...”
“Nói với quan tòa ấy, ông Riggs. Tôi đang buồn nôn vì cú đánh vào đầu đây. Nghe thêm một tràng lải nhải vớ vẫn của ông nữa sẽ làm tôi ọe thật mất.”
“Không, xin cậu đấy. Chuyện này rất quan trọng. Cậu phải giúp tôi.”
“Giúp ông à? Tôi phải giúp ai cơ?” Connor chậm chạp lê chân quanh cơ thể rúm ró của lão Riggs. Anh tì người vào gậy, chen chân dưới người đàn ông kia và lật ông ta lại.
Máu chảy ròng ròng trên trán và dưới mắt lão Ed như một cái mặt nạ hóa trang gớm ghiếc. “Không phải tôi”, ông ta khàn giọng. “Erin.”
Mặt Connor đông cứng. “Ông đang nói gì vậy?”
“Erin là?” Raine hỏi.
“Con gái ông ta”, Connor nói, giọng hầu như không rõ lời. “Erin làm sao hả, Riggs? Nói ra đi. Bọn tôi còn công chuyện phải làm.”
“Novak có con bé”, Ed khàn giọng nói. “Đó là lý do tôi cần cô cháu gái của Lazar. Để... giao dịch.”
Đột nhiên máu rút sạch khỏi mặt Connor. “Chuyện này không thể xảy ra được. Bảo với tôi là chuyện này không xảy ra, Riggs. Bảo tôi là ông đang lừa tôi.”
“Nếu tôi không thể thực hiện giao dịch thì cậu phải giúp Erin, McCloud.”
Gậy của Connor văng đi và đập lạch cạch trên sàn. Anh ta ngồi phịch xuống cạnh lão Ed và nắm lấy áo ông ta, lôi ông ta dậy với một cái giật thô bạo. “Novak bắt Erin mà ông thậm chí còn không gọi cho tôi à? Ông giữ im lặng để cứu cái lớp vỏ bọc vô giá trị của ông sao? Đồ khốn. Thậm chí ông không xứng đáng được gọi mình là cha cô ấy. Vì sao ông không nói với tôi từ trước?”
Mắt lão Ed nhắm nghiền. “Quá muộn”, ông ta nói, thở hổn hển. “Không dám mạo hiểm. Người của Novak... đang canh gác. Mọi chuyện đã đi quá xa.”
“Phải rồi, mọi chuyện phải dừng lại thôi. Ngay tại đây”, Connor rít lên. Anh ta để lão Ed rơi bịch xuống sàn và loạng choạng đứng dậy. Raine lấy gậy, đưa cho anh ta. Anh ta cầm lấy nó, miệng mím chặt và rắn đanh lại vì giận dữ.
Lão Ed lại mở mắt và nhìn Raine. “Biểu tượng của cô trên hệ thống là hình viên kim cương”, ông ta nói. “Tôi lấy màn hình theo dõi từ chỗ Victor. Nhìn thấy biểu tượng đó lái xe ngang qua khi chiếc ô tô rời đi sáng nay nhưng tôi biết là cô vẫn còn ở đây. Victor muốn tôi bảo vệ cô. Giữ an toàn cho cô trước Novak. Đúng là chuyện đùa. Cứ làm như cả đời này tôi có thể giữa an toàn cho bất kỳ ai vậy.” Ông ta thở hổn hển, nuốt nước bọt. “Rồi Novak bắt thóp tôi. Bằng Erin.”
“Erin đang ở đâu?” Connor hỏi.
“Núi Crystal. Với bạn nó”, lão Ed thở khò khè. “Ở đó có rất nhiều tay chân của Novak. Một gã tên Georg đã được lệnh... làm hại con bé, nếu tôi không mang cháu Lazar đến. Xin cậu đấy, McCloud. Erin luôn quý cậu. Thần tượng cậu. Hãy làm thế vì con bé, chứ không phải vì tôi. Nó rất ngây thơ. Tôi thì khác, nhưng nó ngây thơ không biết gì hết.”
Connor ra hiệu cho Raine đi theo anh và vào bếp, bàng quan trước đống đồ đạc đổ vỡ. Anh ta mở một chạn bát và đổ đống mỳ ống từ một cái hộp nhựa vào bàn tay đang run bần bật cho tới khi một bộ chìa khóa rơi ra từ trong đó. “Đây.” Anh ta đặt chúng vào tay cô. “Có lẽ đã quá muộn rồi nhưng hãy cố hết sức. Rẽ phải ở cuối đường lái xe vào nhà, đi theo bảng chỉ đường tới thác Endicott cho tới khi cô thấy đường Mosley. Đi theo mười dặm nữa rồi sẽ thấy xa lộ nối liền các tiểu bang.”
“Anh sẽ đi cứu con gái ông ta à?”
Khuôn mặt phờ phạc của anh ta sắt lại hồ nghi. “Davy, Sean, và Seth đều là ba kẻ gan góc. Họ biết mình đang lao đầu vào đâu”, anh ta nói như thể đang cố thuyết phục bản thân. “Và theo những gì tôi thấy, trông cô có vẻ tự chăm sóc bản thân rất tốt. Nhưng Erin... cô ấy không biết cái quái gì hết. Tôi đã tới dự tiệc tốt nghiệp của cô ấy, vì Chúa.”
Cô bốc đồng ôm lấy anh ta. “Chúc may mắn, Connor”, cô nói. “Anh là người tốt.”
“Thật à? Một người đàn ông tốt phải làm gì với lão già kia?” Anh hất đầu về hướng văn phòng, nơi lão Ed đang rên rỉ và thở khò khè.
“Hãy nhốt ông ta vào trong phòng gác mái”, cô nói lạnh lùng. “Ông ta đã quăng súc sắc rồi. Ông ta có thể chịu mạo hiểm cùng chúng ta.”
Anh ta nở một nụ cười ngưỡng mộ. “Nói như một nhà mạo hiểm lạnh lùng”, anh ta nói. “Cô gan góc như đinh vậy, Raine, cô biết điều đó chứ?”
“Không, nhưng anh thật ngọt ngào khi nói vậy”, cô nói vọng lại.
Cô tìm thấy màn hình cầm tay trên ghế hành khách ở xe lão Riggs. Cô rẽ ra đường trong con Mercury màu đồng của Seth và cố lái nhanh hết sức, khi có một khẩu súng ăn cắp đút lồ lộ trong quần jean và không có bằng lái nào trong tay. Cô phải tới được chỗ anh trước khi ông Victor và tên Novak tấn công.
Seth nghĩ anh là thợ săn, nhưng thật ra anh mới là con mồi.