Phan Khang chạy đến, nuốt cục tức, thu chân không đá cậu, lên giọng oán trách: “Mày! Mày chính là cái đồ máu lạnh! Thấy bạn mày như thế mà còn ngồi ăn ngon lành được! Tao hận mày! Tao ghét mày! Mày bắt nạt người quá đáng!”
“Còn nói tao không để long hồn vào mắt, mày nói xem, không phải mày cũng có thần quy theo sau à? Long, lân, quy, phụng, tao long hồn, mày thần quy, còn đòi gì nữa? Nhát vừa thôi ông ơi, kẻo gái nó chê cho đấy.”
Cà khịa là nghề của cậu, Mộ Hàn nhìn Phan Khang cười nhếch mép, gương mặt hiện rõ vẻ tự hào về “chiến tích” của bản thân.
“Thì nhát đó được chưa, tao là tao thèm thịt rắn lắm rồi, mày đến bắt nó lại đi, khử nó xong khâu nấu ăn bếp núc đồ để đó cho tao.”
“Thôi đi ông ơi, ai không biết ông sợ rắn cắn chết trước khi cưới được vợ, ăn thịt rắn được thì bắt rắn được chứ có cái chi đâu mà sợ.”
Phan Khang giận đỏ mắt, song, dường như nhớ ra điều gì đó, tròn mắt hỏi: “Ê anh Hàn, cái thứ sau lưng mày bảo nó chui ra đây xưng họ xưng tên đàng hoàng cho dễ gọi coi.
Rồi sẵn hỏi nó đói không, tao cúng cho nó ít bánh, không sợ không làm anh em mà.”
Mộ Hàn bấy giờ mới sực nhớ ra, gật đầu ngầm hiểu cảm giác thiếu vắng lúc nãy là từ đâu mà ra.
“Quỷ Vương, mau ra đây đi, đường này trống, không có ai ngoài ba đứa mình đâu.
Ngươi mau chui ra đây đi.”
Nghe được lời này của cậu, con Trung Bộ Quỷ Vương đương núp núp trốn trốn cũng chui ra khỏi không khí ngộp ngạt và bonus thêm không gian hẹp vủa chiếc túi.
“Tên, tuổi, nói đi, có gì còn tiện bề nói chuyện.
Ra ngoài không tiện gọi Trung Bộ Quỷ Vương, người không nên biết và không nên thấy thì tốt nhất là không biết và không thấy.”
“Tôi Mạc Phạn, Mạc Vương...!Tồn tại đến bây giờ cũng được ba nghìn một nghìn tám trăm năm rồi.”
Phan Khang cười khì khì, hạ giọng: “Thế thì gọi Mạc huynh, thế Mạc huynh đã ăn gì chưa? Em lấy ít bánh anh ăn nha.”
“Không, không cần đâu, tôi suốt bao năm qua cũng không ăn gì rồi, sợ rằng không có quen.
Chỉ sợ không ăn được rồi uổng phí chỗ thức ăn đó của hai ân công chứ thực không có ý gì đâu.”
“Được rồi, huynh không thích em cũng không ép.
Huynh nghỉ ngơi một lát đi, ở trong túi hoài cũng mệt mà.” - Phan Khang cười lên khanh khách, tiếp tục ngồi ăn phần ăn của mình.
Đúng tầm một giờ thì họ dọn dẹp xong, tiếp tục lên đường săn ma.
“Ê Khang mập, bây giờ đến ngôi nhà thứ hai, tức là ngôi nhà ở giữa đó.
Tao với mày đến đó xem thử có gì không, chứ ngôi nhà đó tao thấy âm khí từng tầng từng lớp như thế thì chắc chắn là nhà âm rồi.”
“Cậu Khang ơi.” - Tiếng Mạc Phạn mang lên từ phía sau, nơi ban nãy Phan Khang nhìn thấy thứ được gọi là “rắn”.
“Ơ ơi, sao đấy, Khang nghe.” - Thằng Khang quay ngoắt về phía sau: “Có chuyện gì đấy Mạc huynh ơi, em nghe đây.”
“Cậu mau đến đây, tôi có thấy con rắn nào đâu.”
Thằng Khang nghe vậy liền chạy lại chỗ Mạc Phạn đang đứng.
Ngay khi đến chỗ mình nhìn thấy con rắn khi này liền ngạc nhiên, thốt: “Ơ đấy, con rắn đây đâu rồi nhể? Rõ ràng vừa nãy em còn thấy nó treo vắt vẻo trên cành cây trước mặt này cho mà, hay là nó trốn đi rồi anh nhỉ?”
Mạc Phạn cười lên một tràn cười đầy sảng khoái: “Ngốc, đấy có phải rắn đâu mà trốn với không trốn.
Không khí ở đây thế này hoàn toàn không thích hợp để các loài bò sát sinh sống đâu, ma nó dọa cậu đấy.”
“Mộ Hàn, mày có thấy không, tao toàn bị ma nhát thế này thì nói có thần quy hộ thể ai tin cho nổi đây.”
Mộ Hàn đang đi đến chiếc xe đậu bên lề, quay ngoắt về sau trừng mắt nhìn Phan Khang: “Đấy là do mày nhát gan thôi Khang ạ, mày vốn đã nhát rồi thì có thần quy, long hồn, chân lân hay phụng hồn cũng không làm cho mày gan dạ lên được đâu.
Đấy là cốt ở mày thôi đấy.”
***
Xế chiều, Nhìn cánh cửa chính của nhà đang đóng chặt, Mộ Hàn thở hắt ra một hơi, đẩy cửa bước vào trong.
“Này, mày...mày làm thiệt đấy à?” - Phan Khang giọng run run, đưa tay nắm lấy cánh tay cậu, đương định ngưng lại.
Lời chưa kịp thốt ra đã bị cậu chặn họng.
“Mày sợ thì đi về, tao tự vào trỏng, tự sinh tự diệt!”
“Ơ thôi thôi, tao vào với mày.
Nhưng có chuyện gì mày phải bảo vệ tao đó nghe.”
Mộ Hàn nhìn thằng Khang cười đểu: “Tao nhất định sẽ bảo vệ mày, yên tâm đi.”
Mạc Phạn từ sau đi đến, vỗ vào vai Phan Khang, cười mỉm: “Còn có tôi bảo vệ cậu mà, đừng sợ.”
Nhìn thấy nhan sắc thực của Mạc Phạn, thằng Khang mở tròn mắt ngạc nhiên, hỏi: “Ơ ơ...Ê mày ơi, anh nào mà đẹp trai dữ mày.
Mày có lấy hông, nếu hông ấy thì không ấy cho tao nghen mày.”
Mạc Phạn phản bác: “Anh nào là anh nào, tôi là Mạc Phạn đây mà.”
Phan Khang ngượng đỏ mặt, đánh tiếng đổi chủ đề: “Ê mày, mày đi đâu dẫn tao theo với nghe.”.