Lần lượt từng món ăn được dọn lên bàn.
Đợi đến khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Duệ Khải mới thắc mắc hỏi: “Sao em lại biết anh...Em điều tra anh?”
“Em đã nói em hoàn toàn tin tưởng anh, còn lý do tại sao em biết thì phải cảm ơn đại diện bên công ty anh đó.” Mộ Hàn cười khẩy: “Ngoan ngoãn im lặng và nghe những gì em sắp nói, em sẽ kể cho anh tất tần tật, con đường dẫn em từ hố sâu đến ánh sáng của sự thật.”
***
“Hôm nay em có chút việc, anh ở nhà ngoan nhé.”
“Em đi đâu? Không lén anh đi gặp thằng khác đó chứ?”
Mộ Hàn hôn chào buổi sáng, cũng thay cho lời tạm biệt.
Hôm nay, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian, lại không được bên cạnh anh rồi.
Khi đến nơi càng chán ghét hơn, bên cậu thì cậu phải hạ mình từ bỏ buổi sáng cuối tuần đầy lãng mạn đến ký hợp đồng và người đến chỉ đơn giản là một đại diện.
“Chủ tịch bên cậu đâu?”
“Chủ tịch công ty chúng tôi có chút việc, sợ lỡ mất thời gian của ngài nên cử tôi đến ký hợp đồng...”
“Vậy thì đừng ký, ngay từ đầu đặt lịch hẹn hôm nay gặp mặt để ký hợp đồng cũng là chủ tịch bên cậu, bây giờ người không đến cũng là chủ tịch bên cậu.
Tôi không hợp tác với loại người như vậy.”
“Thưa, nhưng...”
“Bất kể lý do gì, không đến được chỉ cần báo với bên tôi một tiếng.
Và điều này đã được tôi nói rõ trong tin nhắn.
Cảm ơn!”
Mộ Hàn không đợi đại diện kịp nói hết câu, đanh giọng phản bác.
Từng câu từng chữ như chặn họng, cậu ghét nhất loại người thất hứa.
“Chủ tịch Chu, đây...đây là số công của chủ tịch chúng tôi.”
“Đưa tôi làm gì? Tôi nhất quyết không hợp tác với công ty các cậu.”
“Không, ý tôi không phải vậy.
Tôi đưa danh thiếp và thông tin liên lạc của chủ tịch là để ngài đây nếu có tức giận cứ trút hết lên đầu chủ tịch.
Nhân viên quèn như chúng tôi hoàn toàn không hứng nỗi cơn thịnh nộ của ngài...”
“Được.”
***
“Đại diện bên anh thực sự nói vậy?” Duệ Khải cắt ngang câu chuyện, anh thắc mắc hỏi: “Em đã gọi vào số kia rồi?”
“Ừm, em gọi rồi.” Mộ Hàn gật gù xác nhận: “Tiếp sau đó em mới nổi ý định điều tra về anh.”
“Dạ...Thôi ăn đi em, để lâu mất ngon.” Duệ Khải mỉm cười, nhìn cậu không rời mắt.
Anh đơn giản chỉ là không muốn gợi lại chuyện đó, vết nhơ cả đời của anh.
Làm cậu buồn chính là vết nhơ không thể xóa nhòa.
“Ăn xong còn muốn đi đâu không? Em nghĩ anh sẽ rành việc này hơn em.
Cứ chọn đi, em đi theo anh.”
“Em bảo là phải công bằng, em muốn đi đâu thì cứ nói với anh, anh chọn chỗ tốt nhất cho em.
Anh sắp xếp lịch trình hẹn hò mục đích chính là sàng lọc ra nơi tốt nhất cũng như an toàn nhất dành cho em.
Mặc dù từ trước đến giờ chỉ có đi ăn là hoàn hảo nhất...” Duệ Khải sụt sùi, giọng run run: “Anh không làm được gì hoàn hảo...Một buổi hẹn hò hoàn mỹ cũng không thể cho em.”
“Em muốn đến chửi nhà anh một trận, người yêu em giàu tình cảm như vậy, nhất định họ đã đối xử với anh rất tệ bạc.
Em đâu chỉ là lý do duy nhất, đúng không?”
Duệ Khải đồng tình: “Không, em là lý do duy nhất.
Gia đình ba người bọn họ anh không dính líu, một chút cũng không.
Duy nhất chỉ có em là người một nhà với anh.
Anh không có ai, em cũng không có ai, chỉ chúng ta thôi.
Thế giới riêng của anh và em, anh chỉ cần như vậy.
Như thế đã quá đủ rồi.”
“Rồi rồi, em cũng chỉ có anh thôi.
Bảo bối, ngoan ngoãn bên cạnh em là được.
Ra ngoài cứ việc gây sự vô cớ, không ưa liền múc hết cho em, em lo cho anh.”
Hai người cứ thế bắt đầu một cuộc tranh luận, “anh hay cậu, ai bảo vệ ai”.
Thật dễ thấy, trong mọi trường hợp, cả hai người đều bảo vệ cho nhau.
Anh bao che cho mọi việc làm của cậu, cậu che đậy cho mọi lỗi lầm của anh, đây là sự dung túng không đáng có nhưng rất đáng được trân trọng.
***
Điểm đến tiếp theo là một nơi rất quen thuộc với cả hai, nơi họ từng gặp.
Nơi họ lần đầu gặp nhau theo đúng nghĩa của nó.
Vùng thảo nguyên cỏ tươi xanh ngát, hoa lá rực rỡ sắc màu, hoa cỏ thật hoang dại.
Chính nơi đây, ngày xưa anh và cậu đã gặp nhau, một đứa trẻ lạc mẹ, một đứa bé bỏ nhà.
“Mộ Hàn lạc mẹ, Duệ Khải bỏ nhà”, mới nhỏ đã có ý nghĩ bỏ nhà ra đi, gia đình anh đã đối xử với anh thế nào?
“Nhớ thật đó.” Duệ Khải nằm xuống giữa đồi hoa: “Nằm xuống, nằm xuống bên cạnh anh.”
Mộ Hàn cũng nằm xuống, lúc này cậu mới thắc mắc hỏi anh: “Anh biết nơi này?”
“Anh làm sao không biết, đấy là lần đầu anh và em gặp nhau mà.
Từ đó mới thấy, người yêu của anh từ nhỏ đến lớn dù có thay đổi thế nào cũng là một đại mỹ nam với nhan sắc thượng thừa.”
Mộ Hàn ngạc nhiên, thốt: “Anh là thằng nhóc mập cận năm đó?”
“Anh không có mập, năm đó anh mới có hai mươi mấy ký, không mập.”.